Chương 51: Chân tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51: Chân tướng

"Cô ấy ở cục cảnh sát." Trình Tuyển cầm áo khoác lên, vừa đi ra phía ngoài cửa, vừa cúi đầu tìm số điện thoại trong di động.

Lục Chiếu Ảnh vốn đang cười, nghe một câu như thế cũng sững sờ, lập tức đứng dậy: "Cục cảnh sát?"

"Cô" trong miệng Trình Tuyển là ai, dĩ nhiên Lục Chiếu Ảnh biết chắc là Tần Nhiễm, cũng để đũa xuống mà đứng dậy, "Làm sao lại ở cục cảnh sát."

Trình Tuyển không rõ tình huống lắm, chỉ ra hiệu cho anh ta lấy chìa khóa xe, "Tôi gọi Giang Hồi đến rồi."

Trình Mộc đi theo phía sau hai người, khuôn mặt cứng đờ.

Anh ta biết Giang Hồi, chú nhỏ của Giang Đông Diệp, trước đó nghe nói ông ta bị ông cụ nhà họ Giang sung quân đến một thành phố hạng ba.

Hóa ra là ở thành phố Vân.

Có điều, có nhất thiết phải làm lớn chuyện như vậy sao?

Việc giữa mấy học sinh cấp ba cũng phải gọi cho Giang Hồi, giết gà sao lại dùng đao mổ trâu ...

**

Phòng ăn trong nhà hàng bên cạnh Nhất Trung.

"Đều đến Nhất Trung, sao không gọi cả Nhiễm Nhiễm đến." Lâm Kỳ cười cười, "Nghe nói Nhiễm Nhiễm ở trường học rất được hoan nghênh."

Bát trong tay Tần Ngữ đụng phải mép bàn, tâm phiền ý loạn.

"Ngữ nhi, mẹ con đâu, cô ấy nói là có chút việc, sao đến bây giờ vẫn chưa xong." Lâm Kỳ nghe thấy tiếng vang, nhìn qua hỏi một câu, ông ta đã chờ được một lúc rồi cũng không thấy Ninh Tình đến.

Tần Ngữ cầm đũa, cụp mắt cắn môi, "Chắc là ở cục cảnh sát..."

"Cục cảnh sát?" Lâm Kỳ sững sờ, vô thức đặt thực đơn xuống.

Lâm Uyển cũng ngước mắt nhìn qua.

"Vừa nãy chị kéo bè kéo phái đánh nhau ở trường học, bị cảnh sát đưa đi, con sợ bọn họ có chuyện gì..." Tần Ngữ thở dài một tiếng.

Lâm Kỳ đứng lên, nhíu mày: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, đi..."

Ông ta đứng lên, còn chưa nói xong, chỉ thấy Lâm Cẩm Hiên vừa mới vào phòng không bao lâu đứng dậy, cầm khăn giấy xoa tay, "Cha, cha và cô ăn cơm trước đi, con đi cục cảnh sát xem sao."

Ở thành phố Vân, Lâm Cẩm Hiên cũng coi như là người có mặt mũi, các mối quan hệ của anh ta cũng không kém hơn so với người làm cha như ông ta là bao. Lâm Kỳ chần chừ một lúc mới gật đầu, "Được, vậy con đi xem, có việc gì gọi điện thoại cho cha."

Tần Ngữ nhìn theo bóng lưng Lâm Cẩm Hiên, cho tới tận bây giờ cô ta cũng chưa từng thấy Lâm Cẩm Hiên để ý chuyện của người nào đến như vậy, "Cha, con có hơi lo lắng cho mẹ và chị, để con đi cùng anh đi."

"Cẩn thận một chút." Lâm Kỳ nghĩ, cuối cùng cũng không ngăn cản.

**

Bên này, cục cảnh sát.

Nghe được cục phó Trầm trong miệng bà Hứa, Ninh Tình liền hoảng.

Một khi thật sự dính dáng đến những người này, bà ta sao còn có thể ứng phó?

Bà ta bảo cảnh sát đưa đi gặp Tần Nhiễm.

"Con trai nhà người ta bị con gái của chị đánh không nhẹ, lúc chúng tôi đến cánh tay cậu nhóc kia cũng đã mềm rồi, giám định thương tật còn chưa đến" Cảnh sát Lý nhìn Ninh Tình một cái, "Nếu bọn họ thật sự truy cứu, trốn không được án hai năm tù."

Ninh Tình tâm trạng bất ổn mà đẩy cửa ra.

Một tay Tần Nhiễm rũ xuống dưới bàn, một tay chống cằm, khép hờ mắt.

Nghe thấy âm thanh, hơi nhấc mắt, nhìn thấy người đến, cô vô cùng bực bội đổi một tư thế, "Sao bà lại đến đây?"

Cô chưa hề nói ra số điện thoại của Ninh Tình, chuyện này cô làm, tự nhiên cô có cách để kết thúc.

"Tần Nhiễm, mẹ để con đến thành phố Vân, dặn con đừng có gây chuyện thị phi, bây giờ còn chưa đến một tháng con đã đánh Hứa Thận, thầy Hứa có ơn dạy dỗ con, con có xứng với công sức của ông ấy không? !" Ninh Tình nắm lấy bàn, khớp xương nhô lên, cắn răng mở miệng, "Con có biết nếu bọn họ truy cứu, con sẽ phải ngồi tù, bị ghi án vào hồ sơ, cả đời này của con sẽ bị hủy hoại!"

Tần Nhiễm lùi ra sau, thờ ơ cong môi, dưới đáy mắt đều là một màu máu, vẫn là ngữ khí bất cần đời: "Đã bảo bà đừng có quản tôi."

"Mẹ là mẹ mày, mẹ không quản mày thì ai quản?" Ninh Tình thở hổn hển, "Mày xem cả ngày mày chỉ biết làm những chuyện chết tiệt gì! Ngay lập tức, đi xin lỗi bà Hứa, còn cả thầy Hứa, nếu bọn họ có thể không truy cứu là tốt nhất, chờ đến khi chuyện này kết thúc, mày ngoan ngoãn ra nước ngoài cho mẹ."

Ở lại thành phố Vân, sớm muộn gì cũng mang lại phiền toái cho bà ta!

"Mặt mũi của mẹ ở nhà họ Lâm coi như bị mày làm cho mất sạch rồi Tần Nhiễm."

Ngoài cửa, mấy cảnh sát đều không dám dính vào chuyện này, bà Hứa nói muốn gọi cục phó Trầm đến.

Dính đến cục phó Trầm, những cảnh sát này nào dám tùy tiện làm loạn?

Cả một đám thành thành thật thật chờ.

Ninh Tình đưa Tần Nhiễm ra ngoài, muốn xin lỗi bà Hứa, thêm cả đám thiếu niên kia, sảnh làm việc không lớn đã đầy ắp người.

Ninh Tình không thể không buông thể diện, đi cười bồi bà Hứa.

Đến thành phố Vân lâu như vậy, bà ta làm việc mọi thứ cẩn thận từng li từng tí, đến bây giờ cũng chưa từng phải ăn nói khép nép như vậy với ai.

"Bây giờ chị nói cái gì cũng vô dụng thôi, cháu tôi còn đang ở bệnh viện" Bà Hứa hung hăng nhìn chằm chằm Tần Nhiễm, "Chuyện này chúng tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng!"

Lúc này Ninh Tình đã triệt để không còn cách nào, chỉ có thể giẫm lòng tự trọng xuống lòng bàn chân, cầm điện thoại di động định gọi cho Lâm Kỳ.

Chỉ là còn chưa gọi điện thoại đã nhận được cuộc gọi từ Lâm Cẩm Hiên.

Giờ này, phần lớn người ở cục cảnh sát đều đã tan ca.

Lâm Cẩm Hiên người cao chân dài, khí chất giữa đám người này rất nổi bật, vừa nhìn đã thấy không phải là người bình thường.

Anh ta nhìn thoáng qua bốn phía, thấy Tần Nhiễm trong đám người. Cô đứng dựa vào tường, nhếch môi, rất kiệt ngạo bất tuân.

Bước chân của Lâm Cẩm Hiên hơi khựng lại, đi về phía đám người kia hai bước, đứng bên cạnh Ninh Tình: "Có chuyện gì xảy ra vậy dì?"

Ninh Tình há to miệng, nhưng dù gì trong lòng cũng có chút yên ổn, năng lực của người con riêng này bà ta cũng biết rõ ràng.

Lâm Cẩm Hiên lại tìm cảnh sát nhân dân hỏi hai thêm câu.

"Các người cũng là người nhà của Tần Nhiễm à?" Bà cụ Hứa nhìn Lâm Cẩm Hiên, gay gắt nói, "Tôi nói cho các người biết, chuyện này tuyệt đối không có khả năng hòa giải, tay cháu của tao còn bị con bé kia làm gãy, vẫn đang trong phòng cấp cứu, nhất định phải cho con bé kia đi tù!"

"Chuyện này, chúng ta hãy cứ tra rõ ràng thôi, bọn họ đều là học sinh, gây ra ảnh hưởng quá lớn sẽ không tốt..." Lâm Cẩm Hiên còn chưa biết nguyên nhân cụ thể, nhẫn nại mà trấn an bà lão.

Cha mẹ của mấy đứa trẻ có dáng vẻ lưu manh khác cũng chạy tới.

Biết rõ con trai nhà mình là người bị hại, nguyên một đám ai cũng cố chêm vào dăm ba câu.

"Tuổi còn nhỏ đã ra tay ác như vậy, cha mẹ nó dạy thế nào vậy, còn để nó đến trường học thì cha mẹ nào còn dám đưa con đi học chứ!"

"Con bé kia nhìn mặt như hồ ly tinh, có thể là người tốt lành gì!"

"Chuyện này nhất định phải cho chúng tôi một cái công đạo!"

Đối phương cắn chết cũng không chịu hòa giải riêng.

Giữa một mảnh tiếng ồn, Tần Ngữ kéo góc áo Lâm Cẩm Hiên, cười cười, vô cùng dịu dàng, "Các chú các bác này, cháu tin tưởng chị cháu không phải người cố tình gây sự như vậy, chuyện này chắc chắn có uẩn khúc, anh, mẹ, nếu bọn họ không nguyện ý hòa giải, vậy chúng ta cứ gặp nhau trên tòa."

"Không được..." Ninh Tình lập tức phản bác.

Ninh Tình đau đầu muốn nứt, Tần Nhiễm đánh nhau ẩu đả không biết đã bao nhiêu lần, lần này bà ta chắc chắn lại là Tần Nhiễm gây chuyện trước, nếu ra tòa sợ là thật sự sẽ vào tù.

Cục cảnh sát quá nhiều người, Lâm Cẩm Hiên nhìn Tần Nhiễm một cái, đối phương cúi đầu, một câu cũng không nói, không biện giải.

Thật là bướng bỉnh, Lâm Cẩm Hiên cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Phong Từ.

"Tần Nhiễm, làm chuyện sai nói lời xin lỗi có khó như vậy sao?" Ninh Tình túm tay Tần Nhiễm, "Tao chưa từng dạy mày sao?!"

Tần Ngữ đứng ở đằng sau Ninh Tình, mấp máy môi.

Sảnh làm việc hỗn loạn tưng bừng, bà Hứa có ý đồ đi đánh Tần Nhiễm, bị cảnh sát nhân dân ngăn lại, giữa những tiếng động lớn rầm rĩ, nữ sinh một mực ngồi xổm trong góc đứng lên.

Tần Nhiễm sững sờ, "Phan Minh Nguyệt! Con mẹ nó cậu im miệng!"

Phan Minh Nguyệt không nhìn cô, bình tĩnh mở miệng, "Quả thật là có uẩn khúc, các người muốn ra tòa, tôi cũng muốn ra tòa, xin hỏi cảnh sát, ẩu đả và dâm loạn thiếu nữ vị thành niên, sẽ bị phán tội gì?"

Câu này vừa được thốt ra, đám cha mẹ kia, còn có bà Hứa, thậm chí những cảnh sát nhân dân kìa đều sửng sốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net