Chương 54: Ai cho ông dũng khí?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 54: Ai cho ông dũng khí?

Trong sảnh làm việc của cục.

Tần Nhiễm đột ngột rời đi, trong lòng cục phó Trầm lại không bình tĩnh.

Khóe môi Tần Ngữ hạ thấp xuống, thấy Lâm Cẩm Hiên nói chuyện điện thoại xong quay lại rồi mới nhỏ giọng mở miệng, "Mẹ, anh, chúng ta về trước đi? Cô còn đang chờ."

Hiện tại Ninh Tình giống như con kiến trên lò lửa, nghe vậy cũng không nói chuyện, chỉ nhìn Lâm Cẩm Hiên.

Lâm Cẩm Hiên nhìn theo hướng Tần Nhiễm bị mang đi, dừng một chút mới cúi đầu nhìn điện thoại, "Phong Từ vừa gửi cho cháu số của một vị đội trưởng trong cục, cháu về tìm cô, hẳn là cô cháu cũng có vài mối quan hệ."

Chuyện này dăm ba câu không nói rõ được, Lâm Cẩm Hiên ở lại đây cũng không thể giúp gì, anh ta chuẩn bị về nói tỉ mỉ với hai người Lâm Uyển.

Ninh Tình và Tần Ngữ đều theo sát sau lưng anh ta.

Lâm Cẩm Hiên chú ý thấy vậy, hơi mím môi, "Dì không ở lại sao?"

Ninh Tình phản ứng lại, Tần Nhiễm còn đang ở cục cảnh sát, sự việc vẫn chưa có kết quả rõ ràng.

Sau đó vừa tức vừa buồn bực đứng lại, "Dì chờ kết quả, con lái xe cẩn thận một chút."

Tần Ngữ theo sát Lâm Cẩm Hiên lên xe.

Đúng lúc đó, một xe màu đen chạy từ nhà để xe ra, bên ngoài treo một logo rất đại chúng. Ninh Tình tuy cảm thấy có chút quen mắt, nhưng chuyện cần để ý quá nhiều, bà ta nào có tâm tư quản những cái này.

Ngay sau đó đã dời ánh mắt đi.

Tần Ngữ cũng không quá để ý loại xe này, lại thấy bước chân của Lâm Cẩm Hiên dừng một chút.

"Sao vậy anh?" Tần Ngữ nghiêng đầu nhìn anh ta.

Lâm Cẩm Hiên nhìn chằm chằm biển số xe kia một hồi, rồi lắc đầu, "Không có việc gì, đi thôi."

Đó là biển số xe của thủ đô, có điều hiện tại còn phải xử lý chuyện của Tần Nhiễm, Lâm Cẩm Hiên không nghĩ nhiều như vậy, vội vàng quay người đi lấy xe.

**

Bà Hứa còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.

Từ khi cục phó Trầm đến, bà ta liền bình tĩnh lại, cũng hoàn toàn không biết mình đã chọc phải người thế nào.

Chẳng hề thấy được cục phó Trầm đang uống trà, cưỡng chế sự bất an trong lòng.

Bà Hứa thừa dịp này kể lại một lần chuyện của Tần Nhiễm và nhà họ Lâm cho phó cục Trầm.

"Chuyện này, khả năng là Hứa Thận thật sự có điểm sai, nếu ra tòa thằng bé sẽ không chiếm được tiện nghi" Cục phó Trầm hơi yên tâm, lại cúi đầu nói hai câu với bà Hứa, "Vừa nãy tôi đã áp chế nhuệ khí của cô bé kia, dọa bọn họ một chút, cuối cùng lại yêu cầu hòa giải, Hứa Thận bị thương nặng như vậy, khẳng định sẽ phải bồi thường không ít tiền."

Bà Hứa gật gật đầu, ngay từ khi Phan Minh Nguyệt vừa mở miệng, bà ta đã biết không thể ra tòa.

"Các người muốn bao nhiêu tiền bồi thường, tôi đều bồi." Ninh Tình thấy bà Hứa không còn sắc bén như vừa nãy, cân nhắc mở miệng, "Mọi người xem, cũng không thể để bọn trẻ ở cục cảnh sát cả đêm..."

Hiện tại Ninh Tình chỉ có một yêu cầu, tuyệt đối không thể để cho Tần Nhiễm bị ghi án lại.

Bà ta bồi cười đến cứng mặt cũng không dám nói có gì không phải.

Thấy Ninh Tình quả nhiên bị hù dọa, bà Hứa và cục phó Trầm đều thoáng xả hơi, nhà họ Lâm cũng coi như có chút tiếng tăm ở thành phố Vân này, không ít người biết Ninh Tình là vợ kế.

Cũng biết, Lâm Kỳ cưới vợ kế là một người đến từ gia đình nhỏ, không lật nổi sóng gió gì. Về phần Tần Nhiễm, một học sinh thôi, bọn họ không quá để trong lòng.

"Bồi thường ấy à, dựa theo quy củ..." Bà Hứa trời sinh tính cay nghiệt, nói chuyện cũng chỉ liếc mắt nhìn người.

"Tôi biết." Ninh Tình nghĩ nghĩ, cầm điện thoại di động lên, ra ngoài gọi hỏi thăm luật sư.

Sau khi Ninh Tình rời đi, bà Hứa đặt chén trà xuống, cầm khăn giấy lau miệng, xì khẽ, "Đom đóm mà cũng đòi..." (*)

(*): Câu này nguyên văn có ý là "ánh sáng đom đóm mà cũng đòi so với ánh trăng", kiểu không biết tự lượng sức mình ấy.

Chỉ là câu này bà ta còn chưa nói xong.

Điện thoại di động của cục phó Trầm đã vang lên, ông ta lấy điện thoại ra xem, sững sờ, "Cục trưởng?"

Không biết bên kia nói cái gì, cục phó Trầm lập tức nhảy dựng từ trên ghế lên, trán nổi đầy gân xanh, "Vâng vâng vâng."

"Đúng!"

"Tôi đã biết..."

Vẻn vẹn vài câu đối thoại, tinh thần cục phó Trầm đã có chút uể oải.

"Trầm cục, thế nào rồi?" Bà Hứa cầm chén trà, nhấp một ngụm rồi hỏi.

Cục phó Trầm khẩn trương chỉnh lại quần áo của mình, ánh mắt tối nghĩa: "Là cục trưởng!"

Ông ta vừa đến trước cửa đại sảnh đã đối diện với một đoàn người.

Cục trưởng còn đang mặc quần áo ở nhà, giống như là đi quá vội vàng, chưa kịp thay quần áo.

Người trong cục cảnh sát đều quen.

Chỉ là hiển nhiên cục trưởng đang bước sau thanh niên bên cạnh một bước, giống như là đi theo người trẻ tuổi kia.

Cảnh sát trong đại sảnh cũng đều đứng lên, chào một tiếng "Cục trưởng".

Những người khác cũng ghé mắt, thế mà gặp cả cục trưởng?

Ánh mắt lại không nhịn được nhìn về phía người bên cạnh, đến cục trưởng cũng phải đi sau anh ta một bước, rốt cuộc là người nào?!

Thanh niên kia cúi đầu, đầu ngón tay bóp điếu thuốc lá mới vừa đốt, đến gần mới dừng bước chân một chút, ngậm thuốc nhìn cả phòng toàn người, cười một tiếng, "Còn rất là nhiều người?"

Nhìn quanh một vòng mới thấy nữ sinh trong góc.

Nữ sinh kia cúi gằm, tóc ngắn mảnh và mềm mại, trên tay hình như đang cầm điện thoại di động, không biết đang nghĩ gì, một nữ cảnh sát đứng bên người cô ấy.

"Cậu Lục?" Cục trưởng cẩn thận từng li từng tí hỏi một câu.

Lục Chiếu Ảnh quay đầu lại, cụp mắt nhìn về phía bà Hứa, rồi ngó ngó đám thiếu niên khác còn đang ngồi xổm với nhau trong góc phòng, "Em là bạn học của Tần Tiểu Nhiễm phải không, đến đây, tôi dẫn em đi tìm cô ấy."

Lục Chiếu Ảnh vô thức thả nhẹ thanh âm.

"Cục trưởng, chuyện này bồi thường riêng trước, sau đó mới đưa lên tòa." Loại chuyện nhỏ nhặt này, Lục Chiếu Ảnh chỉ cần nói vài câu là có thể giải quyết, nếu thật sự dùng thân phận này để so đo cao thấp với bọn họ, vậy quá hạ giá, "Tôi dẫn các cô ấy về trước đã, luật sư sẽ tới ngay, hi vọng về sau sẽ không xuất hiện việc gì kiểu như vậy nữa."

Cục trưởng sờ một mảnh mồ hôi lạnh sau gáy, "Tôi biết rồi, cậu Lục."

Ông ta đưa hai người ra cửa.

Cục trưởng cũng phải khom lưng uốn gối như vậy, sảnh lớn vốn đang ồn ào nay đã không ai dám lên tiếng.

"Phù ——" lúc này người trong đại sảnh mới dám thở phào.

Chờ Lục Chiếu Ảnh đưa Phan Minh Nguyệt rời đi, bà Hứa kịp phản ứng, "Cục phó Trầm, đây...đây là chuyện gì vậy? Người vừa rồi là ai?"

Cục phó Trầm cũng sững sờ mở miệng, "Cục trưởng."

Cục trưởng nhìn theo phía Lục Chiếu Ảnh rời đi, sau đó mới nghiêng người, nhìn Cục phó Trầm nửa ngày, cuối cùng mới lắc đầu, "Chuyện này có thể giải quyết riêng là tốt nhất, nếu may mắn còn có thể giải quyết hòa bình."

"Vậy tiền bồi thường của bọn họ..." Lúc đầu bà Hứa cũng dự định giải quyết riêng, không quá để ý.

"Còn muốn đòi bọn họ tiền bồi thường? Các người dốc hết vốn liếng ra đền khiến cho bọn họ đồng ý giải quyết riêng đã xem như vạn phần may mắn, người ta muốn giải quyết cả riêng lẫn công kìa! Cục phó Trầm, ông bị váng đầu sao, ai cho ông dũng khí, đầu óc có vấn đề hay sao mà dám động đến cả trưởng phòng Giang vậy, hả?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net