Chương 55: Đá trúng ván sắt!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 55: Đá trúng ván sắt!

Một câu thôi, hai chân cục phó Trầm đã như nhũn ra, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

"Giang, trưởng phòng Giang?"

Cục trưởng lắc đầu, gọi cảnh sát Lý ra hỏi thăm cẩn thận.

Bà Hứa phát giác điểm không thích hợp, bà ta siết chặt tay, ánh mắt đục ngầu đối diện với cục phó Trầm: "Cục phó Trầm, tôi không nghe rõ, vừa rồi cục trưởng nói ai vậy?"

"Trưởng phòng Giang, Giang Hồi, vị mà xuất hiện mỗi ngày trên bản tin tối của thành phố Vân ấy, lần này các người thật sự là hại thảm tôi rồi!" Cục phó Trầm lau mặt một cái, ánh mắt nặng nề nói một câu.

Sau đó lập tức đuổi theo cục trưởng.

Lần này ông ta thật sự là đá vào ván sắt, ông ta và cha Hứa có quan hệ không tệ, vốn tưởng rằng lần này chỉ là một chút cọ sát nhỏ giữa mấy học sinh cấp ba, ông ta cũng chỉ đi ngang qua sân khấu mà thôi.

Ai biết, đến cả Giang Hồi cũng dính vào, hiện tại ông ta có thể là đến bản thân cũng khó mà bảo toàn được.

Ninh Tình vừa nói chuyện điện thoại với luật sư xong.

Bà ta không xem được báo cáo nghiệm thương của Hứa Thận, chỉ ước lượng đại khái rồi nói một lần, muốn giải quyết riêng ít nhất phải đến 800 ngàn.

Từng này đối với nhà họ Lâm mà nói chỉ là một số tiền nhỏ, có điều Lâm Kỳ nắm được ghi chép giao dịch của thẻ Ninh Tình.

Ninh Tình vừa ấn huyệt thái dương, vừa đi vào trong cục cảnh sát.

"Bà Ninh." Vị nữ cảnh sát vừa rồi khách khí tiến đến.

Thái độ này thật sự có chút kỳ lạ, Ninh Tình ngẩng đầu, "Con gái tôi..."

"Là thế này, việc đó cục trưởng đang xử lý" nữ cảnh sát cầm bút lên, cúi đầu ghi lại một bút, "Con gái bà đã ra khỏi bót cảnh sát, về phần Hứa Thận, chúng tôi đã phái người bắt tay vào điều tra hồ sơ trấn Ninh Hải, đồng thời cũng phái người đi thẩm vấn anh ta."

Chờ cục trưởng khách khí đưa bà ta ra ngoài, Ninh Tình vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

Cục trưởng đang xử lý?

Cái này liên quan gì đến cục trưởng?

Đến cả phó cục trưởng bà ta cũng không nhận ra.

**

Phòng y tế học đường không có đủ công cụ, Trình Mộc trực tiếp lái xe đến bệnh viện.

Trên xe Trình Tuyển có hòm cấp cứu, nhưng cũng không có công cụ gì khác, anh chỉ có thể giúp cô sát trùng, hơi cố định vết thương lại một chút.

Đèn xe chỗ ngồi phía sau được bật lên.

Không biết là do Trình Mộc lái ổn hay là tính năng xe tốt, không có chút xóc nảy nào, xe chạy vừa êm vừa ổn.

Trình Tuyển cụp mắt, khéo léo quấn băng vải, tách vết thương ra rồi sát trùng qua hai vết thương.

Bởi vì làn da Tần Nhiễm vô cùng trắng, so sánh với màu đỏ tươi lại càng thêm rõ ràng.

Người nhìn chỉ thấy trái tim thắt lại.

Anh dừng một chút, rồi hắng giọng, ngẩng đầu: "Cô..."

Chỉ thấy tay trái Tần Nhiễm chống trên cửa sổ xe, lười biếng tựa lưng vào ghế, đầu nghiêng nghiêng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn soi vào trong đôi mắt đen kịt của cô một mảnh ánh sáng.

Hai mắt hơi nheo lại, nhìn kỹ, bên trong thờ ơ còn lộ ra mấy phần bất cần đời, như đang dạo chơi nhân gian.

Tay Tần Nhiễm không nhúc nhích, chỉ hơi nghiêng đầu, đường cong ở khóe miệng chậm rãi mở ra, "Cái gì?"

Mặt mày lạnh lùng, chỉ nhìn biểu cảm, không nhận ra được trên tay cô có hai vết thương.

Một câu "nếu đau cứ nói" lại phải nghẹn xuống dưới, Trình Tuyển nhìn vào mắt của cô, không tránh không né, cặp mắt kia tràn đầy sự thoải mái.

Rất nhanh đã đến bệnh viện, đêm hôm khuya khoắt, bác sĩ đã sớm chuẩn bị xong dụng cụ giúp cô khâu miệng vết thương.

Trình Tuyển cầm điện thoại di động tựa vào tường gọi cho Lục Chiếu Ảnh.

"Tròn mười tám tuổi là tốt rồi" Ánh mắt Trình Tuyển nặng nề rơi vào trên cửa, tối nghĩa không rõ, đầu ngón tay đốt một điếu thuốc, biểu cảm vẫn lười nhác như cũ, lời nói ra lại rất tàn khốc, "Có thể gánh chịu trách nhiệm hình sự."

Vết thương trên tay Tần Nhiễm đã khâu xong, thời gian gây tê đoán chừng cũng sắp hết.

Trình Tuyển thả điện thoại xuống, vô thức muốn bóp tắt thuốc lá.

"Không cần tránh tôi" Tần Nhiễm nghĩ nghĩ, lại nghiêng đầu, tựa trên tường, nhìn anh rồi nhướng mày cười, "Cho tôi một điếu?"

Âm cuối ngả ngớn.

Trình Tuyển không đổi sắc mặt mà bóp tắt thuốc lá, ném vào thùng rác.

Tiện tay vứt cả thuốc lá trong túi quần mình.

Tần Nhiễm cũng không để ý, nhún vai rồi nói: "Hôm nay cám ơn, tốn bao nhiêu tiền cứ trừ vào tiền lương của tôi nhé."

Trình Tuyển nhìn bóng lưng cô đang đi phía trước, đầu ngón tay ấn xuống huyệt thái dương, đứng nửa ngày.

**

Bên này.

Ninh Tình trở lại nhà họ Lâm.

Lâm Kỳ đang ngồi ở phòng khách.

Lâm Cẩm Hiên vừa cúp máy cuộc gọi với Phong Từ, thấy bà ta trở về liền nhìn về phía bà ta, "Sao dì đã về rồi, Tần Nhiễm thế nào?"

Tần Ngữ trên tầng nghe được âm thanh cũng thả violon xuống bên cạnh, "Cô ơi, hình như mẹ cháu đã về rồi, chúng ta xuống xem sao?"

Cô ta kéo Lâm Uyển xuống tầng.

Ninh Tình còn đang suy nghĩ về cục trưởng, gọi điện thoại cho Tần Nhiễm cô cũng không nghe, nhìn thấy Lâm Uyển, bà ta lại không biết phải mở miệng thế nào.

Mím môi, không nói chuyện.

"Rốt cuộc có chuyện gì, quấy rầy cả nhà không yên, Cẩm Hiên và anh tôi đã tìm người suốt cả đêm rồi." Lâm Uyển không nhanh không chậm uống một ngụm trà, liếc nhìn Ninh Tình.

"Chuyện này không đơn giản" Lâm Cẩm Hiên lắc đầu, "Cục phó Trầm nhúng tay, cô có quen ai ở cục công an không?"

Lâm Uyển đặt chén trà lên bàn, không nói chuyện.

"Cô ơi, cô giúp chị cháu với đi, bây giờ chị ấy còn đang bị giam trong đồn công an chứ?" Tần Ngữ lay lay cánh tay Lâm Uyển.

"Bị giam trong đồn công an?" Lâm Uyển như cười mà không phải cười nhìn Ninh Tình, thời điểm Ninh Tình hết sức khó xử bà ta mới dời ánh mắt, "Tôi không giúp được gì cho mọi người. Chỉ có một vài người quen, ngày mai tôi thử tìm người xem."

Ninh Tình thở phào một cái, quả thực nhà họ Ninh bọn họ không tìm ra người quen nào cả, Lâm Uyển đồng ý hỗ trợ là tốt rồi.

"Cẩm Hiên, cháu biết cục trưởng không?" Ninh Tình hỏi Lâm Cẩm Hiên một câu.

"Xùy ——" Lâm Uyển cười một tiếng, "Anh, Cẩm Hiên, tôi lên đi ngủ trước đây."

Ninh Tình ngồi trên ghế sa lông, giống như đang ngồi bàn chông.

Lâm Cẩm Hiên giải thích một câu, "Nhà họ Lâm chúng ta chỉ thuộc hàng ngũ thương nghiệp."

Nói đến cùng, căn cơ nhà họ Lâm vẫn còn nông lắm.

Vậy thì kỳ là.

Ninh Tình xấu hổ cười cười, loại chuyện này, bà ta thật sự không hiểu lắm, chỉ là...

Bà ta nhíu lông mày...vậy hôm nay cảnh sát kia nói có ý gì?

Cũng không thể là người quen của Tần Nhiễm hoặc Phan Minh Nguyệt đấy chứ?

**

Ngày kế tiếp.

Sáng sớm.

Phòng ngủ, nghỉ giữa khóa, đủ loại tiếng động không ngừng vang lên.

Đã xin nghỉ rồi, nhưng tiềng ồn ào vẫn khiến Tần Nhiễm không chịu được.

Bực bội xuống giường.

Đáy mắt hồng như máu.

Ngày hôm qua Lục Chiếu Ảnh đã cầm áo khoác đồng phục đi tiệm giặt quần áo, cô tiện tay lấy một chiếc áo khoác mỏng màu đen.

Lúc này đang là giờ nghỉ giữa buổi, có điều Nhất Trung rất ít khi luyện tập, nghỉ giữa buổi dài, rất nhiều học sinh đi mua đồ ăn vặt.

Đi qua đi lại đều là người.

Tần Nhiễm hơi cúi đầu, mặc quần áo cho quy củ, híp đôi mắt hạnh, lông mày hơi nhíu một đường nhỏ.

Hai ngày này Kiều Thanh đã không còn để ý đến Tần Ngữ, Tần Ngữ phát hiện, nhưng lại giả bộ như không có việc gì.

Anh ta và Từ Diêu Quang cùng xuống tầng mua kẹo mút, Tần Ngữ đi cùng bọn họ, nhỏ giọng thảo luận mấy đề bài cùng Từ Diêu Quang, ánh mắt của phần lớn người trên đường đều nhìn về phía bọn họ.

Một tay Kiều Thanh nhét vào trong túi quần, sau lưng còn đi theo mấy tên đàn em.

"Hôm nay Tần Nhiễm xin nghỉ à?" Anh ta lấy một cái kẹo que nhét vào trong miệng, nghiêng đầu hỏi Từ Diêu Quang.

Từ Diêu Quang là tổ trưởng kỷ luật ngày hôm nay.

Từ Diêu Quang rất quạnh quẽ, dừng một chút, sau đó lắc đầu, "Không biết."

Tần Ngữ đứng một bên, ngẩn người, "Các cậu không biết sao?"

"Cái gì?"

"Chị tôi..." Tần Ngữ mím môi, sau đó lắc đầu, xoắn ngón tay, "Chị ấy phạm tội, còn đang bị nhốt trong cục cảnh sát."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net