Chương 56: Đánh mặt đợt một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 56: Đánh mặt đợt một

Nhất thời không có ai nói chuyện.

Giọng của Tần Ngữ cũng không nhỏ, mấy người bên cạnh Kiều Thanh đều nghe được, đưa mắt nhìn nhau, còn có mấy người đi ngang qua xem náo nhiệt.

"Phạm tội cơ à, Tần Ngữ, sao cậu biết?"

"Vãi chưởng, bị bắt rồi à!"

"Phạm tội gì vậy, còn bị giam lại?"

Tần Nhiễm là nhân vật phong vân trong trường, nhất là khoảng thời gian này, độ nổi tiếng đều đã lấn át hết đám người Kiều Thanh, mấy người xung quanh lúc này cũng đang thảo luận về cô.

Bị giam vào cục cảnh sát, đây không phải một chuyện nhỏ.

Dựa theo tình cảnh này, không đến cho tới trưa, tin tức này có lẽ sẽ truyền từ khối mười đến hết cả khối mười hai.

Tần Ngữ đi bên phải Kiều Thanh, gần ven đường nhất, Kiều Thanh ngừng cắn cây kẹo trong miệng, nghiêng sang bên cạnh, nhìn về phía Tần Ngữ, nhíu lông mày: "Có chuyện gì xảy ra?"

"Dính vào án hình sự" Tần Ngữ nói mơ hồ không rõ, cảm giác được ánh mắt của mọi người xung quanh đều tụ tập đến đây, cô ta nhỏ giọng nói, "Đoán chừng còn phải bị giam một thời gian nữa, trời ạ, các cậu đừng hỏi nữa, tớ không muốn nói..."

Cô ta còn chưa nói xong một câu, một bình nước suối rỗng bỗng nhiên đập vào bên cạnh chân cô ta.

"Ầm ——" một tiếng vang thật lớn, bỗng nhiên đụng vào trên thân cây cách cô ta mấy bước rồi bắn ngược đến dưới chân cô ta.

Mấy người vốn đang hóng chuyện đều nhìn theo phương hướng bình nước khoáng vừa bay sang.

Tần Nhiễm đang đứng cách đó mười mấy mét, một tay cắm túi, không nhìn bất kỳ một ai khác, trực tiếp nhìn về phía này.

Cô hơi híp mắt, mặt mày ngả ngớn, dáng vẻ vẫn vừa cà lơ phất phơ vừa có chút chán đời mà mọi người quen thuộc.

Lông mày cô nhíu lại, nhìn qua lệ khí hôm nay dường như có chút nặng, giờ nghỉ giữa khóa trong trường học nhiều người chen lấn như vậy, thế mà trong phạm vi một mét bên người cô không có ai dám tiếp cận.

Kiều Thanh nhìn cô, ngẩn người, "Tần Nhiễm?"

Tần Nhiễm dùng giọng mũi trả lời một tiếng, hơi ngửa đầu ra sau, "Gì?"

Vẫn là biểu cảm quen thuộc, áo khoác cô mặc hơi dài, rủ xuống một cách tự nhiên, giấu đi hơn nửa bàn tay phải, chỉ để lộ ra một chút băng gạc, cũng không quá rõ ràng.

"Không có việc gì." Kiều Thanh không cảm xúc liếc Tần Ngữ một cái, cắn nát kẹo que, sau đó cười cười, "Nghe nói cậu bị giam vào đồn cảnh sát, đang chuẩn bị đi cứu đây."

Tay anh ta cắm trong túi quần, ngả ngớn bước tới, còn nói với Từ Diêu Quang một câu sẽ không đi quầy bán quà vặt.

"Sao chị ấy lại ra rồi?" Tần Ngữ không dám tin nhìn về phía Tần Nhiễm.

Vì chuyện của Tần Nhiễm, hôm qua đám người Ninh Tình đã thương lượng thật lâu nhưng cũng không tìm ra cách gì, chỉ có thể chờ hôm nay đi tìm người thử xem.

Dựa theo thái độ hùng hổ dọa người của đám người nhà họ Hứa tối hôm qua, đoán chừng Tần Nhiễm ít nhất cũng phải bị nhốt hai ba ngày.

Ai biết mới qua một đêm, cô ta đã gặp lại cô ở trường học?

Tần Nhiễm cắm tay trong túi quần, trực tiếp quay người đi.

Kiều Thanh chào Từ Diêu Quang một tiếng, liền theo sát đằng sau cô.

"Không phải cô ta nói Tần Nhiễm phạm tội, bị giam rồi, còn phải nghỉ mấy ngày sao?"

"Phốc, nào có ai bị bắt mà hiện tại đã được thả chứ."

"Cái kia..."

Chờ sau khi Tần Nhiễm và Kiều Thanh đi, ánh mắt những người này liền rơi vào trên người Tần Ngữ, nghị luận ầm ĩ.

Trong giọng nói còn mang theo vài phần cổ quái và nghi ngờ, Tần Ngữ ở trường học lâu như vậy, nào đã bao giờ bị loại ánh mắt này nhìn, cô ta há mồm, miễn cưỡng cười.

Đáy lòng có chút thấp thỏm lo âu.

Ngẩng đầu, thấy Từ Diêu Quang cũng yên lặng nhìn cô ta, trong con ngươi thanh lãnh kia có quang ảnh sáng tắt.

Tần Ngữ vô thức vén lọn tóc rơi trên mặt ra đằng sau tai, mím môi.

**

Nhà họ Phong.

Lâm Uyển đi cùng Lâm Cẩm Hiên.

Bà Phong chiêu đãi thật sự nhiệt tình, còn hỏi nhiều hai câu về Tần Ngữ.

Trên tầng, Phong Lâu Thành vừa cầm điện thoại di động xuống.

Lâm Uyển và Lâm Cẩm Hiên đang ngồi trên ghế sa lông lập tức đứng lên.

Gần đây, chỉ cần là người có tin tức ngầm đều biết rõ, Phong Lâu Thành dường như sắp lên chức, về phần sẽ đến chỗ nào thì không thông tin cụ thể.

Lâm Uyển đối mặt với bà Phong có thể nói là như cá gặp nước.

Có điều đối diện với Phong Lâu Thành, dù sao bà ta cũng hơi câu nệ, nếu không phải là vì Lâm Cẩm Hiên khá thân quen với Phong Từ, bọn họ có thể gặp Phong Lâu Thành hay không cũng còn chưa chắc chắn.

"Thị trưởng Phong." Lâm Uyển đứng lên, cặp mắt kia của Phong Lâu Thành quả thực khiến cho người ta không chỗ che thân, đến cả bà ta cũng cảm thấy rất câu nệ.

Lâm Cẩm Hiên cũng chào một tiếng.

Phong Lâu Thành nhìn hai người một chút, biểu cảm trên mặt không thay đổi, nói bà Phong và Phong Từ nhớ chiêu đãi hai người chu đáo, cười đến giọt nước không lọt, "Tôi còn có việc, không tiếp đón chu đáo được."

"Ngài có việc thì đi thôi." Lâm Uyển vội vàng mở miệng.

Thị trưởng một thành phố đương nhiên rất bận bịu, bà ta nào dám để cho Phong Lâu Thành chiêu đãi đám bọn họ?

Hôm nay có thể nhìn thấy Phong Lâu Thành đã là việc ngoài ý muốn của Lâm Uyển.

Ngày bình thường, bọn họ cũng chỉ có thể nhìn thấy Phong Lâu Thành trong tivi hoặc là bản tin thời sự.

Có điều Phong Lâu Thành này quả thật không dễ làm quen.

Phong Lâu Thành gật đầu, cầm điện thoại di động đặt bên tai, sải bước đi ra ngoài.

Xa xa, Lâm Uyển và Lâm Cẩm Hiên đều mơ hồ nghe được một tiếng "Tần tiểu thư".

Lâm Uyển khựng lại một chút, suy nghĩ xem thành phố Vân có gia đình nổi tiếng nào họ "Tần" không, nghĩ nửa ngày cũng không có đầu mối nào, lại giữ vững tinh thần trò chuyện cùng bà Phong.

Hai người ở lại không bao lâu đã ra về.

**

Bên này, Phong Lâu Thành cũng không đến văn phòng.

Mà dừng xe trước cửa ra vào của một nhà hàng tư nhân.

Biển số xe của ông ta mặc dù đặc biệt, có điều bởi vì ngày bình thường ông ta làm việc khiêm tốn, không nhiều người trong thành phố Vân biết biển số xe của ông ta.

Chờ chừng hai mươi phút, một chiếc xe taxi đỗ ở cửa ra vào, một nữ sinh mặc áo sơ mi mỏng bước xuống từ cửa sau xe.

Đối phương đeo tai nghe, cụp mắt, thờ ơ, không bị trói buộc.

Phong Lâu Thành mang biểu cảm nghiêm túc, mở cửa xuống xe đi qua.

"Tần tiểu thư." Ông ta mở miệng trước, giọng điệu ổn trọng và nghiêm túc, cẩn thận nghe, còn có mấy phần trịnh trọng.

Dường như không hề cảm thấy, xưng hô "Tần tiểu thư" với một nữ sinh nhỏ hơn ông ta hai mươi tuổi có gì không đúng.

"Chú Phong" Tần Nhiễm gỡ một bên tai nghe xuống, híp mắt, thấy rõ Phong Lâu Thành mới gật nhẹ đầu, "Gọi tên cháu là được."

Phong Lâu Thành cười cười, nhưng lại không trả lời.

Hiển nhiên là Tần Nhiễm cũng đã quen, không nói gì, quay người dẫn đầu đi vào, "Chúng ta vào phòng ăn rồi nói."

Phong Lâu Thành đi sau lưng cô nửa bước, giúp cô mở cửa chính.

Đối diện cách đó không xa, một tiếng phanh xe vô cùng bén nhọn vang lên.

BMW màu đen dừng lại.

"Sao vậy?" Lâm Uyển ngồi kế bên ghế lái đang dặm lại son môi, bởi vì phanh gấp, son môi suýt chút nữa chọc lên trên mũi.

Lâm Cẩm Hiên lắc đầu, nhìn về phía đối diện: "Cô, cô nhìn thử xem kia có phải Tần Nhiễm không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net