Chương 60: Cục phó sợ, cặn bã đưa tới cửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 60: Cục phó sợ, cặn bã đưa tới cửa

Đêm hôm khuya khoắt, sao Tần Nhiễm lại ở cùng một chỗ với một gã đàn ông già?

Chạy Mercedes-Benz...

Bóng lưng người kia còn có một loại cảm giác quen thuộc.

Tần Ngữ mím môi.

Cách đó không xa.

"Ài..." Tần Nhiễm dựa vào cửa xe, cả người giấu trong bóng tối của vách tường, đầu hơi nghiêng, rất đau đầu, "Không cần phải phiền toái như vậy."

"Chú đã hỏi qua rồi, ăn gì bổ nấy." Phong Lâu Thành đưa hộp giữ ấm đến tay trái của cô, lời nói thấm thía thuyết phục, "Dưỡng nhan làm đẹp."

"Được rồi, chỉ lần này thôi." Tần Nhiễm đau đầu, cô chân tâm thật ý mở miệng.

Phong Lâu Thành chỉ là nhìn cô với vẻ mặt như người cha già, không đồng ý cũng không từ chối.

Tần Nhiễm cầm hộp giữ ấm trở lại phòng ngủ.

"Đây là cái gì?" Lâm Tư Nhiên mở ra giúp cô, còn cầm bát đến.

Ngô Nghiên đang tắm rửa trong phòng tắm, Tần Nhiễm ngồi trên ghế, cụp mắt, lười nhác gác chân lên bàn, hơi dựa về phía sau: "Không biết."

Lâm Tư Nhiên mở nắp, nhìn vào trong: "..."

Canh móng giò, rải một ít cẩu kỷ, còn có một hương thuốc bắc nhàn nhạt.

Lâm Tư Nhiên ngồi trên một cái ghế khác, nằm bò lên bàn nhìn cô ăn canh, "Nhiễm Nhiễm."

Tần Nhiễm nghiêng đầu, hơi híp mắt nhìn qua, có vẻ tản mạn lười biếng, giọng nói ép xuống rất thấp, "Nói đi."

"Tiết tự học buổi tối chúng mình sẽ thảo luận về cuộc tranh tài diễn thuyết giữa các lớp, hoạt động duy nhất của khối 12 chúng mình đó, cậu cũng đi đi?" Lâm Tư Nhiên nâng cằm, nháy mắt mấy cái.

"Tớ góp cho đủ số người?" Tần Nhiễm liếc nhìn cô một cái, lông mày giương lên.

"Không phải đâu, cậu có biết bây giờ cậu là bộ mặt của lớp chúng ta!" Mắt Lâm Tư Nhiên lập loè, "Đến lúc đó cậu chỉ cần đi lên bục đứng đọc bài diễn thuyết mà chúng mình viết, có thể điểm đã cao hơn các lớp khác năm phần."

Là hoa khôi, Tần Nhiễm đúng là khuôn mặt của lớp 9.

Hóa ra là bán mặt, Tần Nhiễm uống xong canh, suy tư một chút liền gật đầu, vô cùng sảng khoái: "Được."

**

Ngày kế tiếp, nhà họ Lâm lại đón tiếp thêm một vị khách.

"Cục phó Trầm?" Lâm Kỳ ngẫm nghĩ một lần, nhà họ Lâm chưa bao giờ có liên hệ gì với giới chính trị, trong giới này rắc rối phức tạp, người tham chính đều yêu quý thể diện, sẽ không tuỳ tiện kết bè.

Cũng chỉ có Lâm Cẩm Hiên quen biết được Phong Từ, nhưng đó cũng chỉ là quen biết.

Cục phó Trầm tìm đến, Lâm Kỳ và Lâm Uyển đều rất thận trọng.

Lâm Kỳ tự mình rót trà cho cục phó Trầm.

"Cục phó tìm tôi là vì việc của cô con kế sao?" Lâm Kỳ và cục phó Trầm gần như chưa từng gặp nhau, lúc này chỉ cần suy nghĩ một chút là biết cục phó Trầm đến vì cái gì.

Cục phó Trầm cầm nước, sắc mặt rất tệ, giọng thành khẩn, "Tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm tới đây. Chuyện xảy ra khuya ngày hôm trước chỉ là hiểu lầm, nếu cô Tần có thể đồng ý giải quyết riêng, Trầm Đào tôi thiếu cậu một nhân tình."

Mới hôm qua Lâm Kỳ còn bôn ba vì Tần Nhiễm, nào biết được chưa đến một ngày đã xảy ra biến cố.

Ông ta và Lâm Uyển liếc nhau, đều biết sự tình không đơn giản.

Lâm Kỳ không biểu lộ cảm xúc gì, ông ta đặt chén trà xuống rồi cười, "Nhiễm Nhiễm không ở nhà họ Lâm, chuyện này..."

"Nói thật cho cậu biết, cục trưởng đã để mắt tới chuyện này, "Cục phó Trầm cười khổ một tiếng, "Chuyện của cô Tần tra kỹ quả thật có khúc mắc, chỉ cần cậu chịu giúp tôi, về sau nhà họ Lâm có chuyện gì cứ việc tìm tôi."

Là một người kinh doanh, mối làm ăn này quả thực có lời.

Một món nợ nhân tình của cục phó Trầm không dễ có được.

Có điều Lâm Kỳ không đồng ý, chỉ lập lờ nước đôi, "Chuyện này, phải xem bản thân Nhiễm Nhiễm."

Chờ cục phó Trầm đi rồi, Lâm Uyển mới nhíu lông mày, "Anh, sao anh không đồng ý?"

"Chúng ta có thể truyền lời" Lâm Kỳ lắc đầu, sắc mặt nho nhã, không lạnh không nóng mở miệng, "Nhưng chuyện này chúng ta không thể đồng ý thay Nhiễm Nhiễm."

Ninh Tình nhìn hai người, cầm điện thoại di động như có điều suy nghĩ.

**

Cách cổng trường Nhất Trung không xa.

Một chiếc xe màu đen từ từ di chuyển.

Lục Chiếu Ảnh ngồi bên tay lái phụ, buồn ngủ, "Tuyển gia, Hứa Thận kia đã bị bắt tới trại tạm giam, chúng tôi tìm hồ sơ của Tần Tiểu Nhiễm và Phan Minh Nguyệt tại Ninh Hải, có điều không tìm được."

Lục Chiếu Ảnh cảm thấy rất kỳ quái.

Theo lý thuyết, loại hồ sơ này chỉ cần cục trưởng mở miệng là dễ như trở bàn tay có được một bản.

Khóe mắt thấy Trình Tuyển không nhúc nhích, trước đó người tích cực nhất cũng là Trình Tuyển.

Lúc này Trình Tuyển ngồi ở phía sau, hơi dựa vào cửa sổ xe, nghiêng đầu, tùy ý nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ lười biếng mệt mỏi, yên tĩnh mà chuyên chú.

Lục Chiếu Ảnh kỳ quái, nhìn sang.

Bỗng nhiên liền cười:

"Ai —— đây không phải là Tần Tiểu Nhiễm sao? Cô ấy đi ra ngoài làm gì?"

Trình Mộc đang lái xe vừa nhìn lên kính chiếu hậu đã thấy ánh mắt đen kịt của Trình Tuyển, vô thức giẫm phanh xe.

Tuyển gia quả nhiên kéo cửa sau xuống xe.

Trình Mộc không khỏi nhìn Tần Nhiễm cách đó không xa nhiều một chút.

Thì thầm trong lòng, anh ta đến giờ vẫn không nhìn ra, rốt cuộc cô học sinh cấp ba này có gì tốt.

Tần Nhiễm bị Mộc Doanh gọi ra.

Cô không nghe điện thoại của Ninh Tình, Ninh Tình chỉ có thể tìm tới trường học, gọi điện thoại nhờ Mộc Doanh đến lớp 9 tìm Tần Nhiễm.

Cửa trường học có quán cà phê, rất yên tĩnh, nhưng không có phòng riêng.

Ninh Tình và Lâm Uyển ngồi sát bên cửa sổ.

"Tìm tôi có việc gì?" Tần Nhiễm tùy ý kéo ghế ra ngồi.

Không hề có chút đoan chính nào.

Gần đây không thể nào ngủ ngon, ánh mắt của cô luôn có mấy phần huyết khí, trên khuôn mặt sáng loáng rất lạnh lùng.

Thân hình biếng nhác, nửa cúi đầu, không có vẻ hung ác vừa thấy mấy ngày trước ở cục cảnh sát.

Một dạng khí thế rất lưu manh.

Lâm Uyển đánh giá cô, vô thức nhíu mày.

Người có thể ngồi vào ghế cục trưởng cục công an cũng là kẻ trong nhà có chút quan hệ, sao có thể quen biết loại chợ búa này?

Bà ta nâng cốc cà phê, cúi đầu uống rồi thu hồi ánh mắt.

Ánh mắt Ninh Tình chuyển đến tay trái Tần Nhiễm, tay trái cô đang cầm điện thoại, đầu ngón tay thon dài trắng trẻo.

Tay phải hơi lộ ra bên ngoài một chút, có thể nhìn thấy băng gạc màu trắng.

Ninh Tình nhớ cô dùng tay trái viết chữ, là thuận tay trái.

Tay trái không có việc gì là tốt rồi, bà ta thở dài một hơi.

"Tay con...không sao chứ?" Ninh Tình không tự nhiên nắm quai túi của mình, mở miệng.

"Vẫn được, không hỏng." Tần Nhiễm đá đá thùng rác bên chân.

Ninh Tình không biết làm sao đáp lời, há to miệng.

Tần Nhiễm không có kiên nhẫn, mặt mày ngả ngớn, rất ác liệt, "Còn chuyện gì khác không? Không có việc gì tôi đi đây."

Ninh Tình nhìn Tần Nhiễm, tay nắm càng chặt lấy túi tiền, "Vết thương của con nhìn qua không có vấn đề gì lớn, Hứa Thận kia..."

Tần Nhiễm dựa ra sau, híp mắt nhìn bà ta, cười như không cười, dáng vẻ lưu manh chế giễu.

Ninh Tình lại im lặng một hồi lâu.

Lâm Uyển đặt cốc lên bàn, bà ta đánh giá Tần Nhiễm, có chút ở trên cao nhìn xuống chậm rãi mở miệng, "Tần Nhiễm, việc của Hứa Thận, tôi không hy vọng sẽ bị kéo ra toà."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net