Chương 15 : Mày, mày là ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tề Duệ tự mình lái xe chở Mộ Tư Nguyệt về Mộ gia ở phía bắc thành phố. Mộ Tư Nguyệt cảm thấy hôm nay Tề Duệ có vẻ hơi lạ, nhưng cô không dám hỏi thêm, ngoan ngoãn ngồi sau xe, cả hai đều có những suy nghĩ sâu sắc nhưng không ai không nói gì.

Chiếc xe phi nước đại đến tận phía trước quận Kinh Dịch, Mộ Tư Nguyệt ra khỏi xe trước, Tề Duệ lái xe đi tìm chỗ đậu xe.

Mộ Tư Nguyệt nhìn vào cánh cổng của biệt thự với tâm trạng phức tạp. Cô không muốn quay về, nhưng cô không thể không lo lắng về dì Tương

"Đừng nghĩ trả tiền lại là được, tao nhổ vào, tao vẫn sẽ khởi kiện!" Lúc này, một người đàn ông trung niên đầu trọc trong bộ vest bằng da bước ra khỏi cổng biệt thự.

"Trần tổng, đối phương lai lịch không nhỏ, hay là chúng ta coi việc này.." Một thanh niên khác bên cạnh ông thuyết phục.

Hừ! Thùng rác trên đường bị người đàn ông trung niên đầu trọc đá."Là con chó nào lớn lên dám cướp phụ nữ với tao! Tao là Trần Cường ở thành phố A, thằng kia dám làm tao mất hết mặt mũi, nếu để tao biết nó là ai, tao chắc chắn không tha cho nó.."

Ban đầu Mộ Tư Nguyệt không muốn chú ý đến các vấn đề của người khác, nhưng khi nghe cái tên Trần Cường, cô đột nhiên trở nên lo lắng.

"Mộ Tư Nguyệt!" Thật không may, một giọng nói sắc nét vang lên.

Mộ Tư Nguyệt nhìn lên và thấy Hướng Văn vừa đi mua rau từ bên ngoài về. Cô ta giận dữ chạy về phía cô, bắt lấy cánh tay cô và kéo cô đến trước người đàn ông đầu trọc.

"Trần tổng, nếu ông có bất kỳ rắc rối nào trong tương lai, hãy tìm cô ấy. Dù sao, vấn đề này không liên quan gì đến chúng tôi. Đây là cô dâu ban đầu của ông."

Mộ Tư Nguyệt nhìn người đàn ông trung niên đầu trọc với khuôn mặt vạm vỡ và sáng bóng, đột nhiên sợ hãi và vật lộn để thoát khỏi sự kiềm chế của dì.

"Mộ Tư Nguyệt?" Trần Cường ngơ ngác một lúc. Hắn gặp cô khi cô chỉ mới 8 tuổi. Lúc đó, cô đã có một chút nhan sắc.

Trần Cường nhìn Mộ Tư Nguyệt trước mắt, và đôi mắt vô thức nhìn chằm chằm vào ngực cô. "Cháu gái nhỏ, ta là chú Cường, con, con không nhớ chú à?"

Trần Cường lập tức thay đổi khuôn mặt, cố tình hạ giọng cám dỗ, "Trước đây đều là hiểu lầm, con sẽ không cần phải làm việc lo cho cuộc sống sau khi kết hôn với chú, chú sẽ chăm sóc tốt cho con.."

Mộ Tư Nguyệt hất dì cả ra, cô cắn chặt môi. "Tiền và quà tặng đã được trả lại. Tôi hy vọng ông không quay lại để dây dưa với chúng tôi."

Khi Trần Cường nghe cô nói điều này, hắn đã mất bình tĩnh ngay lập tức. "Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho hôn nhân. Cô đã bỏ trốn. Cô làm tôi bị mất mặt, bị nhiều người chê cười. Nghĩ rằng chỉ cần trả lại tiền là đủ sao!"

"Tôi chưa bao giờ đồng ý cuộc hôn nhân này!" Mộ Tư Nguyệt cảnh giác lùi lại.

Trần Cường ra hiệu với trợ lý của mình, ngay sau đó cô bị bất ngờ bị giữ chặt từ phía sau.

Cô vùng vẫy trong hoảng loạn, "Làm cái gì! Thả tôi ra!"

Nhân viên bảo vệ bên ngoài cũng nhìn về phía này khi nghe thấy tiếng la, nhưng thấy chiếc áo ngắn của Trần Cương xắn lên để lộ hình xăm trên tay, khiến anh ta do dự.

Hướng Văn nhìn Mộ Tư Nguyệt bị giữ, trong lòng có chút lo lắng. Nếu Mộ Tư Nguyệt bị giết, bà ta cũng không thể thoát ra được.

"Trần tổng, tôi có vài điều muốn nói, Tư Nguyệt vẫn còn trẻ tuổi, tôi nghĩ nó vẫn hạnh phúc khi cưới ông.."

"Không muốn kết hôn!" Mặc dù Mộ Tư Nguyệt là người mềm mỏng và thường không muốn gây rắc rối, nhưng lần này cô cô chính là không cam lòng bỏ mặc số phận của mình.

"Không muốn cưới tao? Đồ Gái! Điếm thúi"Bên ngoài, Trần Cường đã nghe rất nhiều lời đồn về việc cô khinh bỉ hắn, hắn đã rất bực mình vì chuyện cô bỏ trốn lần trước, bây giờ đây chính tai hắn nghe thấy sự từ chối từ cô liền sinh khí.

Trần Cường giơ lòng bàn tay mạnh mẽ của mình lên và tát vào khuôn mặt cô. "Không biết xấu hổ!"

Mộ Tư Nguyệt chỉ cảm thấy lỗ tai mình ong ong, má trái của cô lập tức đỏ và sưng lên, mặt cô dần trở nên nóng và đau rát.

"Thả tôi ra! Cứu mạng!" Cô hét lên, vùng vẫy ầm ĩ, nhưng người đi đường lại có vẻ hơi do dự, mọi người đều sợ dính phải rắc rối.

"Đưa Lên xe đi!" Hắn khịt mũi, trợ lý kéo Mộ Tư Nguyệt sang bên đường.

"Bây giờ mày muốn cưới tao, tao cũng sẽ không cưới, con đàn bà đê tiện, tao sẽ đưa mày về nhà và để anh em tao chăm sóc tốt.."

Bang một tiếng!

Sau khi lời nói của Trần Cường chưa kết thúc, hắn bỗng nhiên bị đạp một cước dữ dội và ngã xuống đường. Hắn căn bản không có thời gian để phản ứng.

Đối phương ngay lập tức dùng tay phải nhấc cổ áo hắn lên, và nhanh chóng nắm chặt thắt lưng hắn bằng tay trái và đập đầu Trần Cường vào tường.

Đồ sứ trên tường của khu dân cư bị nứt ngay lập tức, máu dính trên sứ màu vàng nhạt, Trần Cường bị chảy máu, cả người vô lực dựa vào tường.

Trần Cường thở hổn hển, thậm chí không có cơ hội phản ứng, hắn ta hoảng sợ, run rẩy tay chân và quay lại nhìn người đàn ông trước mặt.

"Mày, mày là ai.."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net