Chương 4: Buông tôi ra! Tôi sẽ không kết hôn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Rice ☘

Đột nhiên, Hướng Văn ho khan hai tiếng, làm gián đoạn suy nghĩ sâu xa của Mộ Tư Nguyệt, "Tư Nguyệt, cô đã học ở Mỹ được bốn năm, một chút cũng không biết tình huống trong nhà có chút gian nan. Bây giờ đã tốt nghiệp, cũng nên đóng góp chút. "

"Tư Nguyệt vừa trở lại, để nó nghỉ ngơi trước, nói chuyện sau." Ánh mắt của Tần Tương có chút không hài lòng, đẩy Mộ Tư Nguyệt vào phòng nghỉ ngơi.

Hướng Văn trừng mắt nhìn Tần Tương có chút không hài lòng, bất quá sau đó lại nghĩ, đến tối, để bà Mộ trực tiếp nói. Lúc đó, Mộ Tư Nguyệt muốn cự tuyệt cũng không có cách nào

Mộ Tư Nguyệt bước vào căn phòng nhỏ của mình. Trong phòng bày biện đơn sơ, nhưng sạch sẽ và gọn gàng. Tần Tương đã dọn dẹp cho cô trước đó, bà đưa cho Mộ Tư Nguyệt một cốc nước ấm, còn vì cô mà đi pha nước trước cho cô tắm.

Mộ Tư Nguyệt nhìn vào dáng vẻ bận rộn của dì Tương , có chút đau lòng mở miệng: "Dì Tương, để con tự làm những việc này, hơn nữa dì ở ộ gia kỳ thật không cần vất vả như vậy. "

Tần Tương mỉm cười, "Đây là những gì dì nên làm, mạng của dì là do bà Mộ cứu trở về..."

Tần Tương đột nhiên nhận ra điều gì đó, lời nói cũng đột ngột dừng lại. Quả nhiên, Mộ Tư Nguyệt mặt mày tái nhợt , đôi mắt ánh lên tia tội lỗi.

"Tư Nguyệt, con... đừng nghĩ về quá khứ."

Tư Nguyệt mỉm cười miễn cưỡng. "Con ổn, con muốn nghỉ ngơi, con hơi mệt."

Tần Tương biết tâm bệnh Mộ Tư Nguyệt, cũng không nói quá nhiều, mà chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại cho cô.

Mộ Tư Nguyệt nhìn cánh cửa đóng kín, nằm thẳng trên giường, ngây người nhìn lên trần nhà, biểu tình chứa một phần bi .

Cô tận lực để cho mình đừng suy nghĩ. Thân thể có chút mệt mỏi bước vào phòng tắm, ngây ngốc ở trong đó một tiếng đồng , sấy khô tóc, có chút suy sụp ngồi trên giường, cầm điện thoại di động ngẩn người.

Sau một thời gian dài vật lộn, cuối cùng nhịn không được gọi một cuộc gọi quen thuộc. Mộ Tư Nguyệt không biết phải nói gì với Quý Thần. Như mẹ anh nói, cô không đủ tư cách, nhưng Mộ Tư Nguyệt rất chán nản. Cô muốn nghe giọng của Quý Thần.

Nhưng đầu dây bên kia vẫn không có ai nghe máy...

Tư Nguyệt ngủ thiếp đi, thẳng đến bảy giờ tối Tần Tương gọi  dậy ăn cơm tối.

Mộ Tư Nguyệt nhìn lão nhân ở giữa bàn cơm, đáy lòng đối với lão nhân luôn có chút kiêng kỵ, cung kính hô một tiếng, "bà nội."

Bà Mộ thậm chí không thèm nhìn cô một cái mà chỉ thản nhiên nói một câu: "Mọi người ăn tối đi."

Hướng Văn đột nhiên mỉm cười thỏa mãn, ý vị không rõ mở miệng, "Tư Nguyệt, năm nay cô 22 tuổi. Mặc dù điều quan trọng là tìm việc làm kiếm tiền, nhưng tìm một người đàn ông phù hợp kết hôn mới là chính sự."

Tư Nguyệt nhíu mày nhìn bá mẫu, đáy lòng không hiểu sao có chút bất an.

Hướng Văn nói với một nụ cười trên khuôn mặt, "Tư Nguyệt , cô còn nhớ chú Trần không, chính là một vị bằng hữu của cha cô khi còn sống, đã mở một bệnh viện tư nhân tên là Trần Cường?"

"...Chú ấy thế nào?"Mộ Tư Nguyệt vẻ mặt biểu lộ chút cảnh giác,

"Trần Cường hắn đặc biệt thích cô. Hắn đã từng đến nhà của chúng ta một thời gian trước để hỏi  khi nào cô sẽ trở về Trung Quốc. Ông ấy cũng tặng một món quà cho Mộ gia. Thật tốt bụng. Còn đột nhiên tặng một triệu tiền mặt và một căn hộ cao cấp ..."

"Dì, dì muốn con kết hôn với ông ta!" Mộ Tư Nguyệt không thể tin nổi nhìn người dì đối diện.

Hướng Văn nhìn thấy Tư Nguyệt biểu lộ một khuôn mặt bài xích, lập tức dừng cười. Bà ta bình tĩnh dạy, "Tư Nguyệt, Trần Cường, ông ấy có thể để ý cô, đó là phước lành của cô."

Mộ Tư Nguyệt đặt đũa xuống, "Dì, ông ta đã gần 50 tuổi rồi!"

"50 tuổi thì có sao, cô có tư cách gì ghét bỏ, người ta có bênh viện tư nhân, nếu kết hôn với hắn, sau này sẽ không cần lo ăn mặc", Hướng Văn nói một cách khinh bỉ, và sau đó nói thêm, "Cô phải kết hôn , không thể không kết hôn, Tiền và nhà của hắn ... chúng tôi đã nhận rồi"

"Gì cơ?" Mộ Tư Nguyệt kích động đứng dậy khỏi ghế. "Trả hết lại cho ông ta đi!"

"Tiền đã tiêu hết rồi, lấy cái gì trả. Hơn nữa, Tư Nguyệt, chúng ta là một gia đình, cuộc hôn nhân này chắc chắn là một điều tốt cho cô. Cô sao lại còn không biết cảm kích?"

Cảm kích? Tự tiện làm mai cho cô, còn muốn cô cảm kích!

"Ồn ào! Ngồi xuống cho ta!" Bà Mộ bất mãn nhìn Mộ Tư Nguyệt.

Bà Mộ phi thường chán ghét Mộ Tư Nguyệt. Mọi người trong Mộ gia đều biết điều này, bởi vì con trai út của bà Mộ, người mà bà hết lòng yêu quý, lúc đó, vì me của Mộ Tư Nguyệt mà nháo, rời bỏ Mộ gia

Cuối cùng, mẹ của Mộ Tư Nguyệt sinh khó mà chết, mà con trai của bà lại chết vì hỏa hoạn, để lại cô Mộ Tư Nguyệt trở thành đối tượng oán hận của bà Mộ, hơn nữa...

"Mạng cô là Thiên sát cô tinh, bát tự của Trần Cường cứng không dễ chết, cô có thể sống với hắn ta mãi mãi, nếu không người đàn ông của cô sẽ luôn bị cô khắc chết ... giống như cha mẹ côđều bị chính ngươi khắc chết!" Bà Mộ giọng có chút kích động.

Bà Mộ nhìn chằm chằm Mộ Tư Nguyệt với đôi mắt đầy oán hận. Nếu như năm đó con trai bà không vì cứu Mộ Tư Nguyệt ra khỏi hỏa hoạn, đứa con trai nhỏ của bà sẽ không chết!

Mỗi lần cô nghe bà nói rằng mình mang trong người mạng sát, sẽ khắc chết những người thân xung quanh mình , Mộ Tư Nguyệt không dám phản bác. Mẹ cô chết vì sinh cô ra, cha cô chết vì ông đã lao vào lửa để cứu cô ...

Tần Tương nhìn vẻ mặt buồn bã của Mộ Tư Nguyệt muốn an ủi, nhưng bà cũng bị bỏng tay trái vì hỏa hoạn. Lúc đó, Bà Mộ sẵn sàng trả tiền phẫu thuật kịp thời để cứu mạng bà. Cho nên Bà Mộ nói gì, bà cũng không dám phản bác.

"Đưa nó vào phòng, khóa cửa lại", bà Mộ nói với con trai cả, quay sang nhìn Mộ Tư Nguyệt. "Trần Cường sẽ cưới cô vào cuối tháng. Chúng ta chọn hôn sự này cho cô đều là vì tốt cho cô, miễn cho ngày sau cô làm quả phụ. "

"Buông tôi ra! Tôi sẽ không kết hôn!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net