Chương 10: Cô gái vô lương tâm (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

"Lão gia, ngày mai tôi sẽ đưa con trai đi học. Ngài nghỉ ngơi thật tốt, tôi về phòng trước." Khi mẹ Bạch nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp, trong lòng chỉ có vài giây bàng hoàng và tức giận, sau đó đều được bà nhanh chóng thu lại.

Nở nụ cười đoan trang, đối diện với vẻ ngây thơ của người đẹp.

"Cô cũng nghỉ ngơi thật tốt." Giọng cha Bạch vang lên.

Nụ cười của mẹ Bạch sâu hơn, lộ ra một chút khoe khoang.

Cho dù tối nay bà không được vào phòng lão gia, nhưng bà còn có một "cậu con trai".

Người đẹp sắc mặt cứng đờ, nhưng vẫn không rạn nứt: "Chị, đi thong thả."

Mẹ Bạch quay lưng bỏ đi một cách kiêu hãnh, nhưng sau khi quay lại, bà nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng, liền cắn chặt răng.

Hừ, còn muốn giả vờ trước mặt bà, ở trước mặt lão gia, thân phận của bà là cao nhất!

Mẹ Bạch vừa trở về phòng liền gọi Tô Mộc.

"Con nghe."

"Con à, mẹ thay đổi nguyện vọng là lo cho tương lai của con. Con không hiểu ý mẹ sao, Bạch gia này, bây giờ chỉ có con là "con trai".

Cha con rất coi trọng con, nếu học cách quản lý kinh doanh, sẽ không vất vả nếu Bạch gia được giao cho con trong tương lai.

Hơn nữa, cha của con đã biết rằng con điền nguyện vọng, ông ấy càng chú ý đến con nhiều hơn... Con không biết, Lam Duyệt kia đáng khinh như nào, hôm nay ở cùng cha con, nhướng mắt nhướng mũi trước mặt mẹ..."

Tô Mộc lắng nghe mẹ Bạch luyên thuyên, chọn ra những điểm chính trong lời nói của bà ấy.

Cha Bạch giống như hoàng đế thời cổ đại, những người vợ bé đó giống như thê thiếp trong hậu cung, mẹ Bạch giống như hoàng hậu, còn Bạch Cập là hoàng tử.

Bạch gia chính là một bộ phim cung đấu thời hiện đại.

"Con hiểu rồi, mẹ, ngủ ngon." Tô Mộc nhẹ giọng nói khi bên kia không có âm thanh.

"Con à, con hiểu được sự vất vả của mẹ thì tốt rồi, con đi ngủ sớm đi, mai mẹ đưa con đi học."

"Con sẽ đi một mình."

"Vậy cũng được, cha con cử người đưa con đi, mẹ sẽ nấu cho con đồ ăn ngon ở nhà."

"Vâng."

Cúp điện thoại, Tô Mộc nhìn máy tính và máy tính bảng trong phòng, tìm dụng cụ, bắt đầu tháo lắp.

【 Ký chủ, cô đang làm gì vậy? 】

"Tháo lắp."

Cửu Thiên Tuế không nói nên lời, không có chuyện gì, nhưng nó không hỏi cái này.

Ký chủ có khả năng thích ứng mạnh mẽ và có nhiều kỹ năng mà nó không ngờ tới, chẳng hạn như giá trị sức mạnh của ký chủ và bây giờ...

Cửu Thiên Tuế xem ký chủ tháo rời, ráp lại, tháo rời và ráp lại các bộ phận.

Điều này đã được lặp lại cho đến bình minh.

【 Ký chủ, cô mệt không? 】

Nó đã mệt mỏi vì nhìn thấy, cứ đi đi lại lại, nó không thể nhìn ra cái gì.

"Vô nghĩa." Tô Mộc dụi dụi đôi mắt đau nhức của mình, từ khi nhận chức chủ tịch tập đoàn CK, mấy năm đầu thường xuyên thức khuya, còn về sau cô sống rất đúng giờ, đã lâu rồi cô không thức suốt đêm.

Thật đúng là tuổi lớn, không quen.

【 Vậy ký chủ tháo ra đóa hoa chơi à? 】

"..."

Tại sao hệ thống thái giám này lại nói nhiều như vậy?

Tô Mộc nhanh chóng tháo lắp xong, liền nằm ở trên giường, chợp mắt trong chốc lát.

Cửu Thiên Tuế nhìn máy tính bảng cùng máy vi tính khôi phục, ký chủ bận rộn cả đêm cũng không có cái gì cần dùng?

Sau một giờ.

Tiếng gõ cửa đều đặn vang lên.

Gần một giây sau khi cửa bị gõ, Tô Mộc mở mắt ra.

Đôi mắt sắc sảo và cảnh giác đó dường như không phải mới thức dậy sau giấc ngủ.

"Thiếu gia, đến giờ dậy rồi."

Tiếng quản gia vang lên ngoài cửa.

"Vâng." Tô Mộc đứng dậy nhanh chóng rửa mặt đánh răng, đi xuống, ngồi cùng với Bạch Nghĩa còn có người phụ nữ xinh đẹp Lam Duyệt và mẹ Bạch, một bầu không khí kỳ quái, sau khi cô ăn sáng xong, liền đi đến Đại học Đế Đô.

☆☆☆☆☆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net