Chương 106: Nha hoàn đến rồi (42)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

【 Ký chủ, xin mời xem, giải thích phân tích và phun tào. 】

"Cần xem, là mi."

Cửu Thiên Tuế: 【 ... 】

Nó lại bị ký chủ ghét bỏ.

Lời nó nói, sao có thể là phun tào, mới không phải, không phải!

Tô Mộc trở lại tứ hợp viện.

Cô vừa mới ngồi vững, Thất lão liền vội vàng lại đây, đặt mông ngồi trước mặt Tô Mộc, khoanh tay trước ngực.

"Nha đầu, trả lại ngân lượng cho lão phu!"

Tô Mộc ngước mắt: "Làm sao vậy?"

"Lão phu dựa theo kế hoạch ngươi làm, kết quả là, bí tịch trên tay lão phu bị đoạt đi rồi, còn bị người đánh đến hoa rơi nước chảy*, nếu không phải mạng lão phu lớn, đã sớm đi gặp Diêm Vương."

*Bị đánh cho tơi tả.

Thất lão cố ý để cô thấy rõ, những vết thương trên mặt.

Tuy rằng lão nhân hắn tính trốn một năm, cũng không muốn bị phá tướng như vậy, dù hắn tuổi già sức suy, nhưng hắn cũng cần sĩ diện.

Tô Mộc gõ gõ mặt bàn.

"Tô tiểu thư." Tỉnh Ngộ xuất hiện.

"Cũng may tiểu tử Tỉnh Ngộ này tới kịp thời, nếu không lão phu bị đánh gãy cả xương cốt, trước khi gặp Diêm Vương, còn bị đánh nát người." Thất lão tức giận thổi râu trừng mắt.

"Giải thích cho Thất lão." Tô Mộc nói.

Thất lão kinh ngạc, nhìn Tỉnh Ngộ từ trong ngực móc ra một quyển bí tịch cũ nát.

Thất lão cầm nó lên, hiển nhiên chính là Cái Bang trấn bang chi bảo.

"Nha đầu, đây..."

"Thất lão, quyển bí tịch trên người ngài, là giả." Tỉnh Ngộ bắt đầu làm người giải thích.

"Vì sao không có nói cho lão phu, nếu nói cho lão phu, lão phu cũng sẽ không liều sống liều chết, hiện giờ còn làm cho lão phu phá tướng."

Trên mặt Thất lão miệng vết thương chồng chéo, làm hắn đau đến nhe răng trợn mắt.

"Chính là bởi vì như thế, Tô tiểu thư mới không cho ta nói với Thất lão..."

Nếu nói cho Thất lão, Thất lão sẽ còn cùng những người đó liều mạng sao?

Thất lão biểu hiện không đủ chân thật, làm sao có thể làm những người đó tin là thật, về sau không nhìn chằm chằm Thất lão nữa?

Thất lão vừa nghe, liên tục giơ ngón tay cái lên, mặt già đỏ lên, sờ sờ râu mình: "Nha đầu, chiêu này của ngươi thật cao minh."

Tuy rằng bản thân thiếu chút nữa bị làm cho chết khiếp, nhưng nha đầu này còn phái Tỉnh Ngộ cứu hắn ở thời khắc mấu chốt.

Không hành chết lão, những người đó lấy là bí tịch giả, tức chết bọn họ!

Chờ đã, từ từ...

"Nha đầu, nếu người Thập Thất hoàng tử phát hiện đó là bí tịch giả, sẽ không phải lại tìm tới lão phu, lão phu thật không muốn đến trước quỷ môn quan một chuyến nữa."

Người Thập Thất hoàng tử, thực lực không bình thường, xương cốt lão thật sự không chịu nổi lăn lộn.

Tô Mộc lười nhác uống một ngụm trà, không nói gì.

Tỉnh Ngộ bên cạnh mở miệng nói: "Tô tiểu thư đem tin tức ngài cùng báo cho nhiều môn phái, cho nên lão ngài không cần lo lắng."

Người Thập Thất hoàng tử có mạnh đến đâu, liệu có thể chóng chọi được nhiều môn phái vây công như vậy sao?

Đương nhiên không có khả năng!

Như vậy bí tịch liền sẽ bị cướp đi, mà trong lúc cướp giật, bí tịch này "Một khi không cẩn thận" có thể bị xé ra, bí tịch lại không được đầy đủ, mà nếu không đầy đủ, thì ai biết thật hay giả?

Thất lão: "..."

Cho nên nói, hắn cũng chỉ là con mồi thôi, mấy môn phái biết được tin tức, khẳng định người nha đầu này an bài đi huỷ hoại bí tịch.

Như vậy, Thất lão liền an tâm.

Lúc này, Vân Linh nhiều ngày không thấy xuất hiện, nàng nhẹ nhàng tháo khăn che mặt xuống, lộ ra trang dung cực kỳ yêu dã*.

*Yêu dã: Mê người, nét đẹp quyến rũ nhưng không đoan chính.

Một khoảng thời gian này, nàng đã trải qua quá nhiều, đã không còn nhu nhược như trước kia.

Nhìn thấy Tô Mộc, vẫn luôn làm bộ kiên cường buông lỏng xuống.

"Tiểu Thu."

"Tiểu thư." Vân Linh đột nhiên xuất hiện, làm Tô Mộc có chút nghi hoặc.

Mấy ngày nay Vân Linh vì để thuận tiện, vẫn luôn sống ở trong lâu, hôm nay đột nhiên trở về...

Tô Mộc ngước mắt nhìn nàng: "Xảy ra chuyện gì sao?"

☆☆☆☆☆


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net