Chương 117: Nha hoàn đến rồi (53)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Những việc này, tất cả đều do người bên phe phái Thái Tử lập công, được Hoàng Thượng thưởng thức, giao cho trọng trách.

Vân Lâm bên kia tiếp tục hành động, điều tra đồng đảng mưu hãm tướng quân phủ.

Có tình báo của Tô Mộc và Vân Linh, còn có những gì hắn thu hoạch được khi ở bên cạnh Thái Tử.

Càng tra hắn càng kinh hãi.

Tướng quân phủ bị hãm hại, không phải mưu toan một sớm một chiều, mà có sự tham gia của rất nhiều người.

Làm đáy mắt hắn nổi lên một trận điên cuồng.

Người hãm hại tướng quân phủ, tất cả đều phải chết!

"Phu quân, ta làm chút điểm tâm, chàng nếm thử." Giọng nói nữ tử mềm mại vang lên ở cửa.

Vân Lâm đem tất cả cảm xúc trong đáy mắt che giấu đi, ngước mắt nhìn lại, ôn hòa cười: "Không cần vất vả như thế."

Ngoại trừ ngữ khí ôn hòa, không có chút tình cảm nào.

Nữ tử lại vui sướng trước lời nói quan tâm của hắn.

"Phu quân, ta thích làm những thứ này cho chàng, chàng nếm thử đi."

Dưới ánh mắt chờ mong của nàng, Vân Lâm cầm một khối bánh đặt vào trong miệng, mùi hương bánh hoa quế len lỏi khắp miệng, trước mặt đột nhiên hiện lên gương mặt Tiểu Thu.

"Phu quân, phu quân..."

Nữ tử phát hiện hắn ngẩn người, nhẹ giọng kêu, nhìn thấy hắn ngẩng đầu, thần sắc có chút khẩn trương.

Vân Lâm ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt kia có hơi giật mình.

Đưa tay chạm vào gương mặt chôn sâu nhất trong lòng hắn, thâm tình nỉ non: "Tiểu Thu..."

Nữ tử cắn môi, lại chứa ý cười kêu lên: "Phu quân, là ta, ta là Tiểu Thu."

Bọn họ thành thân cũng đã mấy ngày, hắn vẫn luôn chưa từng chạm qua mình.

Nàng biết đáy lòng hắn có người, bởi vì đêm tân hôn đó, trong lúc hắn mê mang say rượu, trong miệng tâm niệm lải nhải tên một nữ tử khác.

Nàng tức giận, hâm mộ, ghen ghét, hận mình không đứng dậy, bởi vì phu quân đã cùng nàng thành thân, cho nên, là chính mình chia rẽ bọn họ sao?

Dù thế nào nàng cũng sẽ không buông tay, nàng vô cùng ái mộ nam tử này, sao nàng có thể buông bỏ được?

Nàng cười tươi như hoa, hai mắt linh động dị thường, thâm tình hiếm có nhìn thẳng hắn, Vân Lâm như say trong đôi mắt của "Tiểu Thu" mà hắn vẫn luôn nhớ thương.

Tay chạm vào gương mặt chưa từng chạm đến kia, cảm xúc mềm mại, độ ấm chân thật.

"Tiểu Thu..." Vân Lâm ôm má nử tử, giọng điệu ôn nhu.

Nữ tử nhìn toàn bộ thân ảnh trước mặt ôn nhu như ánh mặt trời xua tan mây mù, nàng không khỏi sững sờ.

Phu quân nàng, không phải trời sinh mang theo hơi thở tối tăm, chỉ là ấm áp của hắn đều đặt trên người nử tử không biết tên kia.

Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống mặt nàng, suốt cả quá trình cùng với lời thì thầm làm người say mê...

Có thể được đối đãi như thế, làm thế thân thì sao, hết thảy đều là chính nàng lựa chọn.

Thân mình mềm nhẹ bị bế lên, đem nàng đặt nhẹ nhàng trên giường, ngay sau đó nụ hôn rơi xuống tràn đầy chiếm hữu.

Trút hết xiêm y, cánh tay dịu dàng ôm eo nàng, trên trán chảy ra mồ hôi, một đôi con ngươi say đắm nhìn nàng, khàn giọng hỏi: "Tiểu Thu, có thể chứ?"

Thật cẩn thận, tình thâm đến cực điểm.

Nàng gật đầu, theo đó là vật sưng to tiến vào thân thể, những giọt nước mắt rơi từ khóe mắt nàng.

Nàng rốt cuộc cũng có được hắn...

"Làm sao lại khóc, ta làm đau nàng sao?" Hắn cố nén, nằm trên người nàng không dám nhúc nhích, ngón tay thô ráp kia mềm nhẹ lau nước mắt nàng.

Cúi người hôn khóe mắt nàng: "Tiểu Thu, đừng khóc, ta đau lòng..."

Không biết lời này lại làm nàng khóc càng nhiều hơn.

Nàng hy vọng mình trở thành người trong miệng hắn, mà không phải dùng thủ đoạn đê tiện như vậy có được hắn.

Nhìn "Tiểu Thu" khóc như vậy, Vân Lâm có vẻ không biết làm sao.

☆☆☆☆☆


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net