Chương 12: Cô gái vô lương tâm (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Tô Mộc đã biết sự tình, bước vào đại sảnh, cha Bạch nhìn thấy cô đầu tiên, đang ngồi ở trên sô pha lập tức đứng lên, trên mặt nghiêm túc nở nụ cười.

"Bốp bốp bốp bốp." Một tràng vỗ tay vang lên.

"Mừng con trai của chúng ta vào đại học."

Cha Bạch vỗ tay tán thưởng, những người còn lại đều theo sau hoan hô: "Chúc mừng thiếu gia vào đại học."

Người phụ nữ xinh đẹp đứng ở bàn ăn nói với người hầu dọn đồ ăn, đó là Lam Duyệt vỗ tay chúc mừng, đặc biệt chân thành.

Chỉ là ánh mắt khiêu khích đối với mẹ Bạch đang ngồi trên ghế sô pha vì vết thương ở chân, trong mắt bà hiện lên một tia tàn nhẫn.

Giờ ăn.

Như mọi khi, tất cả con cái Bạch gia và vợ bé đều đến, Tô Mộc ngồi bên cạnh cha Bạch, khẽ nhìn những người trên bàn dài, chừng mười lăm người.

Ngoại trừ cô là "con trai", còn có tám cô con gái khác.

Bởi vì Bạch Mạn Tinh là một trong những mục tiêu nhiệm vụ, Tô Mộc là người hiểu rõ cô ta hơn cả, người có khuôn mặt nhợt nhạt ngồi bên cạnh cô ta, vẻ đẹp thanh tú ốm yếu chính là mẹ cô ta.

Mẹ cô ta vì cơ thể nhiều bệnh, nhu nhược đáng thương, vậy nên cha Bạch cũng tương đối thương tiếc.

Đầu tiên, cha Bạch lại lần nữa phát biểu về việc Tô Mộc vào đại học, sau đó quay đầu nhìn "con trai" của mình một cách đầy tự hào.

"Con trai, có điều gì con muốn nói khi đến trường ngày hôm nay không?"

"Không có thưa cha." Tô Mộc đáp.

"Được rồi, ăn cơm đi." Cha Bạch ân cần gắp cho Tô Mộc một cái đùi gà, "Con trai, ăn thêm đi."

Mọi người trên bàn đều đã thấy nhiều thành thói quen.

Bạch Mạn Tinh cúi đầu ăn cơm, trên miệng thoáng qua một nụ cười giễu cợt, hôm nay cô cũng nhập học, nhưng người được gọi là cha này chỉ biết đến Bạch Cập Bạch Cập Bạch Cập!

"Đây, Tinh Nhi, mẹ chúc mừng con đậu đại học." Mẹ Bạch Mạn Tinh gắp một miếng thịt cho cô ta và thì thầm.

Bạch Mạn Tinh nhìn miếng thịt trong chén gật đầu: "Mẹ, mẹ cũng ăn thêm đi."

Cô có một người mẹ... là tốt rồi.

Sau khi ăn cơm tối xong, ngoại trừ cha Bạch, mẹ Bạch và Tô Mộc, những người khác lần lượt rời đi.

Cha Bạch cũng rời đi sau nửa giờ vì bận việc.

Mẹ Bạch kéo Tô Mộc định than thở, Tô Mộc liền nói trước: "Con hơi mệt."

"Con trai, nghỉ ngơi sớm chút, sáng mai trường học sẽ chính thức khai giảng. À đúng rồi, huấn luyện quân sự của con là vào mùa đông, lúc ấy, phải ăn mặc cho thật tốt vào."

"Vâng, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm."

Tô Mộc trở về phòng, sau khi tắm rửa xong lại tiếp tục dày vò máy tính và máy tính bảng tối hôm qua.

Sau khi tháo lắp lần này, cô sắp xếp các bộ phận ngay ngắn trên mặt đất, và tìm một cái thước để đo chúng.

Cửu Thiên Tuế không nhìn ra được cô định làm gì: 【 Ký chủ, nếu cô quá nhàn rỗi, bổn hệ thống đề nghị cô nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ như thế nào. 】

"Đây là bước đầu tiên của nhiệm vụ." Vừa trả lời, Tô Mộc vừa ghi lại kích thước.

【 Ký chủ sẽ làm gì tiếp theo?】 Cửu Thiên Tuế tò mò, đây là bước đầu tiên? Tại sao nó hoàn toàn không hiểu?

"Mi muốn mua tin tức?" Tay vẫn không ngừng, Tô Mộc giọng điệu hơi cao lên.

Cửu Thiên Tuế sững sờ: 【 Mua tin tức gì? 】

Sẽ không như những gì nó nghĩ đi...

【 Muốn biết cô sẽ làm gì tiếp theo thì phải mua tin tức. 】

Cửu Thiên Tuế: 【 ... 】

Mẹ kiếp!

Tức giận ký chủ đến nỗi hệ thống nó sắp nổ tung.

【 Ký chủ dường như không hiểu vai trò của bổn hệ thống. Bổn hệ thống ở đây giúp ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, vì vậy kế hoạch của ký chủ có thể cho hệ thống biết, để ta có thể tư vấn cho ký chủ hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn. 】

☆☆☆☆☆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net