Chương 143: Gian thương hạng nhất (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

"Con nhóc thúi, đến giờ anh mày sử dụng máy tính rồi, tránh ra nhanh lên."

Phía sau lưng một giọng nói vang lên, thô lỗ muốn kéo cô đi.

"Ầm ——" một tiếng, chỉ nhìn thấy một thanh niên ăn mặc lôi thôi bị ngã trên mặt đất.

"Đau đau đau..." Người thanh niên ôm chặt bả vai kêu đau.

"Mày làm gì vậy!!!" Anh nằm trên mặt đất, kinh ngạc nhìn về phía Tô Mộc, hôm nay em gái nhà mình xảy ra chuyện gì thế!?

Sao lại có sức mạnh lớn như vậy, đem một nam thanh niên cao lớn như anh quật ngã trên mặt đất!!!

Tại hôm nay anh chưa ăn cơm, nên rất nhẹ sao?

"Quá ồn ào." Tô Mộc nhàn nhạt mở miệng, rũ mắt nhìn cái người lôi thôi lếch thếch trên mặt đất kia, dáng vẻ trông như lưu manh.

Mặc một bộ đồ ngủ bị giặt đến bạc màu, đầu tóc bù xù rũ xuống, dưới chân thì một bên mang dép lông một bên mang giày sandal.

Bây giờ đang nằm trên mặt đất, trừng mắt nhìn Tô Mộc, miệng không ngừng nói: "Mày dám nói ông đây ồn ào hả? Đêm qua mày chiếm máy tính để chơi game, còn lớn tiếng như vậy, ông đây ở trong phòng nghe tiếng mày với bạn mày chơi game mà đi ngủ cũng mơ thấy mình đang chơi game!

Nhưng mà chơi game ở trong mơ cũng khá tuyệt, nếu thực sự có thể để người thật trải nghiệm mọi thứ trong game, thì thật tuyệt vời..."

Vị trước mặt này chính là anh trai của nguyên chủ Lăng Hạo, cũng không phải anh trai ruột mà là con trai của bạn thân cha mẹ nguyên chủ, bởi vì Lăng Hạo từ nhỏ đã không còn cha, mẹ lại gả ra nước ngoài không dẫn anh theo, cho nên cha mẹ nguyên chủ nhận nuôi anh.

Mà khi đó anh chỉ vừa hiểu chuyện, không có ký ức, nên vẫn luôn coi cha mẹ Lăng là cha mẹ ruột của mình, mà cha mẹ Lăng cũng rất phúc hậu, nuôi dưỡng anh giống như con trai ruột.

Khi đi học, thành tích của Lăng Hạo rất ưu tú, điển hình con nhà người ta, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học đi làm hai năm, bị cô bạn gái quen nhau từ thời đại học 'vứt bỏ', để quen với một tên phú nhị đại.

Từ đây, Lăng Hạo trở nên vô cùng cặn bã, không thèm đi làm, không muốn phấn đấu, nằm ở nhà ăn bám.

Cha mẹ Lăng công tác bên ngoài, nên quanh năm ở Lăng gia cũng chỉ có Lăng Hạo và nguyên chủ Lăng Nguyệt vừa mới tốt nghiệp đại học.

Sau khi Lăng Nguyệt tốt nghiệp, không đi tìm công việc mà trầm mê trong game, nhưng cô không giống Lăng Hạo.

Lăng Hạo ăn không ngồi rồi, còn dựa vào nguyên chủ nuôi, nấu cơm giặt đồ... Quả thực coi mình như 'con nhà giàu'.

Tuy rằng nguyên chủ không tìm việc nghiêm túc, nhưng cũng kiếm được tiền trong game đủ cô tiêu dùng, nếu không cung phụng anh ta, còn có thể dư lại một khoản.

Hiện tại, nguyên chủ và đối tượng nhiệm vụ cùng xuất hiện, chủ yếu ở trong game.

Từ lúc vào đại học, nguyên chủ đã chơi "Đại Lục Thần Vực", nhân vật trong game là yêu, cô cũng không phải vì thành thần mà chơi, mà bắt đầu làm ăn buôn bán trong trò chơi.

Ở trong "Đại Lục Thần Vực" trải qua mấy năm nay, nguyên chủ đã là một thương nhân cấp bậc rất cao.

Bởi vì đa số đồ vật nào nguyên chủ cũng có, cho nên trong game rất nhiều người đều là khách hàng quen thuộc của cô.

Lượng khách hàng của nguyên chủ cũng rất ổn định, chính vì vậy mới có thể trang trải cuộc sống của bản thân và Lăng Hạo.

Nếu không với khả năng phá sản của 'con nhà giàu' Lăng Hạo, chỉ bằng phí sinh hoạt mà cha mẹ Lăng gửi về mỗi tháng, thì trong mấy ngày tới, bọn họ sẽ phải chết đói.

"Con nhóc thúi, mày có nghe anh nói chuyện không!?" Lăng Hạo nói lâu như vậy, không nghe được Tô Mộc đáp lại, tức giận từ mặt đất nhảy lên.

"Nghe." Tô Mộc trả lời.

"Nghe mà còn không mau tránh ra, hiện tại đến lúc ông đây chơi game." Lăng Hạo đã bắt đầu xắn tay áo, thầm muốn tẩn chết đám người ngày hôm qua lúc quét phó bản ném anh lại mà bỏ chạy.

☆☆☆☆☆


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net