Chương 146: Gian thương hạng nhất (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Tô Mộc ngủ một giấc tới gần tối, mơ màng cảm thấy có một bóng người trước mặt, cô cảnh giác lập tức mở mắt tỉnh táo, một đôi mắt to sắc bén chuẩn xác bắt giữ kẻ đột nhập.

"Sợ chết khiếp!" Lăng Hạo đang cúi xuống đắp chăn cho cô, thì đột nhiên cô mở mắt ra sợ tới mức lùi về sau mấy bước.

Không ngừng vỗ ngực, xoa dịu trái tim đang kinh hoảng trong lòng ngực.

"Không cho ông đây ăn cơm, giờ mày còn muốn hù chết ông đây, là định mưu tính cái gì!?" Lăng Hạo thô lỗ ném chăn trong tay về phía Tô Mộc.

"Điện thoại của tôi." Tô Mộc vén chăn lên, xuống giường mang giày, sau đó vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Lăng Hạo đi theo sau cô, lấy điện thoại di động mình giấu trong túi ra, quơ quơ: "Mày đổi mật khẩu lúc nào vậy?"

Tô Mộc đang nặn kem đánh răng, mở miệng: "Trước khi đi ngủ."

Lăng Hạo như không có xương dựa người vào cạnh cửa phòng vệ sinh: "Nhanh trả tiền đi, anh đặt đồ ăn."

Sau khi anh đặt đồ ăn trên máy tính, muốn thanh toán thì phát hiện mật mã thanh toán không đúng, liền đến phòng Tô Mộc tìm điện thoại di động của cô và sử dụng vân tay để thanh toán, không nghĩ tới anh vừa mới cầm điện thoại lên, còn tốt bụng đắp chăn cho cô thì bị phát hiện.

Sớm biết vậy sẽ không đắp chăn cho cô.

Thật là biết vậy chẳng làm.

"Quét được rồi?" Tô Mộc đang đánh răng hỏi không rõ ràng.

Ngước mắt nhìn người trong gương.

Lông mày anh hơi nhíu lại.

Khuôn mặt nguyên chủ cùng loại với nhân vật trong game.

Một gương mặt bầu bĩnh trẻ con, trắng nõn mềm mại, đôi mắt đen láy như không rành thế sự.

Quầng mắt đen sì trên mặt như thể vừa bị đánh.

Khi nguyên chủ đi ra ngoài, luôn bị đối xử như trẻ vị thành niên.

Có một lần bởi vì trong nhà cúp điện, cô cùng Lăng Hạo đi quán cà phê Internet, kết quả Lăng Hạo thuận lợi đi vào, mà cô bị ngăn lại, anh trai ngồi quầy lễ tân cầm chứng minh thư của cô xem đi xem lại mấy lần, nhíu mày hỏi cô thật sự đã thành niên sao?

Nguyên chủ tức giận đến mặt đỏ gật đầu, kết quả anh trai quầy lễ tân cảm thấy cô thật sự quá đáng yêu, cố tình trêu chọc cô.

Lăng Hạo không có lương tâm đứng một bên cười cợt, ngày đó nguyên chủ tức giận đến mức chỉ mua hai củ khoai nướng cho buổi tối, nhìn ánh mắt u oán của Lăng Hạo trong lòng cô mới dễ chịu.

"Gương mặt này nhìn thế nào vẫn không đẹp bằng anh mày, đi thanh toán nhanh lên, ông đây đói muốn chết rồi."

Quét được rồi?

Giỡn chơi à, Quảng Hàn Thiết đó biết không, làm gì dễ quét như vậy?

Vẫn nên nói sang chuyện khác, ăn uống quan trọng hơn.

Rửa mặt xong, Tô Mộc cầm điện thoại lên xem.

Lăng Hạo đặt một bánh pizza, còn một combo KFC gia đình, còn có...

Còn rất 'có tâm' ghi chú cho anh trai chuyển phát nhanh, nhờ người ta mua dùm mấy túi đồ ăn vặt ở dưới lầu mang lên cho anh.

Hủy bỏ đơn đặt hàng, Tô Mộc tìm một cửa hàng bán cháo, đặt một phần cháo trắng, một phần cháo thịt.

"Ăn cháo thật đấy à, đừng ngược đãi anh mày như vậy mà, mày ăn cháo thịt, còn anh mày ăn cháo trắng!? Anh muốn nói cho ba mẹ, nói mày ngược đãi ông đây!" Lăng Hạo cao hơn cô một cái đầu, nên đi theo sau Tô Mộc đều nhìn thấy rõ ràng.

"Ừ." Tô Mộc trả lời, sau đó ngồi xuống trước máy tính, nhìn lịch sử quét phó bản của anh, chỉ quét hai đợt, thời gian còn lại thì cùng đám anh em trong game đi dạo chơi.

Lăng Hạo thật sự dám gọi điện thoại cho cha mẹ Lăng, nhưng cuối cùng người bị nhắc nhở lại chính là anh.

"Ê, con nhóc thúi, Quảng Hàn Thiết kia làm gì quét được dễ dàng như vậy, em gái thật sự muốn để người anh đẹp trai của mình mấy ngày nay đều ăn cháo trắng sao? Em gái nhẫn tâm như vậy mà coi được à?"

☆☆☆☆☆


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net