Chương 152: Gian thương hạng nhất (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Sau khi dọn dẹp xong, Lăng Hạo dường như quên mất lời Tô Mộc nói, ngồi vào chỗ của mình, giống như đại gia ngồi bắt chéo chân, trong miệng cắn một cây tăm xỉa răng.

Nhìn thấy trên kênh thế giới có người đang mắng chửi Tô Mộc, lập tức khó chịu.

Em gái nhà mình, anh có thể mắng nhưng người khác không thể mắng!

【 Thế giới 】 Trời Đất Bao La Ta Là Lão Đại: Đồ ngu xuẩn ồn ào cái gì?

【 Thế giới 】 Tiến Triển Cực Nhanh: Chó điên cắn người! Lại thêm một chân chó ra mặt vì Tay Kiếm Tiền Thiện Nghệ, không biết ả cho ngươi bao nhiêu chỗ tốt, ôi ~ hay là, kỹ nữ kia câu dẫn khắp nơi, đủ loại hứa hẹn...

Càng nói càng khiến sắc mặt Lăng Hạo biến đổi, ngón tay cạch cạch đánh một đống chữ.

【 Thế giới 】 Trời Đất Bao La Ta Là Lão Đại: "Bớt ra vẻ tay đây, tâng bốc bản thân với làm màu trước mặt ta đi. Cách 800 mét vẫn ngửi thấy mùi thối nát trên người ngươi. Lúc mẹ ngươi dẫn ngươi ra ngoài, chắc ai cũng phải hỏi một câu: Chị mua con khỉ này bao nhiêu tiền thế? Nhìn nó không tim không phổi, cũng không cần mặt mũi, hẳn là nhẹ lắm nhỉ."

【 Thế giới 】 Chờ Đợi Duyên Tới: Phốc ha ha ha... Lợi hại, công lực mắng chửi người của lão đại, phải nói... Một chữ: Trâu!

【 Thế giới 】 Cùng Nhau Đi Một Vòng: Đại huynh đệ của ta, từ trước tới giờ cũng không thấy ngươi che chở Lăng muội tử như vậy, chậc chậc chậc...

【 Thế giới 】 Trời Đất Bao La Ta Là Lão Đại: Mẹ nó! Dám mắng chửi em gái lão tử! Lão tử gặp ngươi một lần giết một lần, huynh đệ của ta đều phải nhớ kỹ cái tài khoản này! Giết hắn đến khi xóa tài khoản, lão tử liền mời ăn cơm!

【 Thế giới 】 Bạn Học Kỹ Sư Đẹp Trai: Ta vừa mới nhìn thấy lão Lăng nói muốn mời khách.

【 Thế giới 】 Lão Diệp Gợi Cảm Nhất: Vừa nghe mời khách, ta lập tức từ dưới nước nổi lên.

【 Thế giới 】 Người Ta Vẫn Là Trẻ Con: Nghe nói Lăng ca ca mời khách, người ta lập tức đuổi tới hiện trường.

...

Tuy rằng Lăng Hạo ở Lăng gia thật cặn bã, nhưng ở Đại Lục Thần Vực, vẫn có rất nhiều người trong trò chơi biết anh, chỉ một câu "Mời khách" của anh đã đem nhiều người lặn xuống nước kéo lên, một đám người nhao nháo sôi nổi, may là chưa hỏi Lăng Hạo thời gian và địa điểm mời khách.

【 Thế giới 】 Trời Đất Bao La Ta Là Lão Đại: Đừng quanh co, đã là huynh đệ thì hãy nhớ kỹ điều này.

【 Thế giới 】 Người Ta Vẫn Là Trẻ Con: Người ta không phải huynh đệ, làm sao bây giờ?

【 Thế giới 】 Trời Đất Bao La Ta Là Lão Đại: Vậy mượt mà rời đi.

【 Thế giới 】 Tay Kiếm Tiền Thiện Nghệ: @Trời Đất Bao La Ta Là Lão Đại, ở đó sủa lại cái gì, mau tới đây.

Lăng Hạo nhìn thấy em gái gọi mình trong trò chơi, nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, trên tay còn cầm một xấp giấy đã được in ra.

Đột nhiên, có cảm giác giống như lúc học tiểu học, phải đi đến văn phòng gặp chủ nhiệm!?

Nuốt một ngụm nước bọt lấy thêm can đảm, Lăng Hạo đứng dậy đi qua.

"Em gái yêu quý, có phân phó gì?" Nói xong, anh hất mái tóc, trên gương mặt đẹp trai nở một nụ cười.

Tô Mộc cũng không ngẫng đầu, cầm bút, vừa vẽ vừa giải thích cho anh: "Trước mắt, anh bắt đầu từ chỗ này, mỗi ngày luyện một trăm lần, tôi sẽ xem tiến độ của anh rồi điều chỉnh, sau đó là..."

Lăng Hạo nhìn chữ và hình vẽ rậm rạp trên mặt giấy, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cả người đều kháng cự.

Một khuôn mặt đau khổ: "Em gái, xin buông tha..."

"Hử?" Tô Mộc ngước mắt, nhàn nhạt liếc anh một cái.

"Ách... Anh nói là, chỗ này có chút không hiểu, em có thể giải thích lại không?"

"Được."

☆☆☆☆☆


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net