Chương 156: Gian thương hạng nhất (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

"Vậy đi đến buổi tuyển chọn." Tô Mộc đang nhìn điện thoại nâng mắt lên, cảm thấy nhìn Lăng Hạo quá mệt mỏi, lại cụp mắt xuống.

Dần dần nhận thấy những ánh mắt của mọi người xung quanh, Lăng Hạo rất đắc ý, khi thấy em gái nhà mình cho rằng chiếc điện thoại đẹp mắt hơn mình, cúi đầu xuống nhìn cô đang xem cái gì.

Một màn này trong mắt người khác, lại là một hình ảnh tràn ngập bong bóng màu hồng.

Chàng trai mặc một chiếc áo màu xanh có họa tiết vẽ không đều ở phía trước áo, trông rất giản dị, phía dưới phối hợp với một chiếc quần đen hơi rộng và một đôi giày màu trắng.

Phong cách Hàn Quốc thoải mái, sạch sẽ, tỏa sáng như ánh mặt trời.

Còn có khuôn mặt đẹp trai của anh, chính là hormone hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của các cô gái.

Mà Tô Mộc mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt bình thường, mũ trùm phía sau quần áo có hai cái tai màu hồng rất đáng yêu, kết hợp với khuôn mặt búp bê của cô như đâm rễ vào tim.

Hai người này đứng chung một chỗ, nam đẹp trai nữ xinh xắn, nhìn thật đẹp mắt.

"Oa oa a, muốn hôn à?"

"Đừng dễ thương như vậy chứ, tôi chịu không nổi..."

"Tôi cũng muốn có bạn trai như thế..."

"Nằm mơ thì thực tế hơn."

...

"Bụp" một tiếng, Lăng Hạo bị Tô Mộc đánh vào hàm.

Cảm thấy hàm dưới hơi đau đớn, Lăng Hạo xù lông: "Tại sao đánh anh!?"

Anh đứng yên tĩnh như vậy, có làm sai gì đâu?

"Anh xâm phạm riêng tư của tôi." Tô Mộc nhàn nhạt nói.

"Em còn xâm phạm an toàn thân thể của anh, có phải anh nên đánh em nhiều hơn!"

"Anh thử xem."

"Anh... anh cảm thấy chúng ta cứ chờ đợi, sẽ bỏ lỡ buổi tuyển chọn, vẫn nên gọi taxi đi."

Lăng Hạo dứt khoác đổi chủ đề nói chuyện.

Lúc này, một chiếc xe taxi dừng trước mặt hai người.

Tài xế trong xe ló đầu ra: "Lăng Nguyệt là vị nào? Xe ngài đặt đã đến."

"Là tôi." Tô Mộc ngước mắt, nhìn bảng số xe, sau đó lên xe.

Lăng Hạo sửng sốt một chút, cũng lên xe.

Trên mặt thõa mãn mỉm cười, em gái vẫn thương anh, chỉ là không thể hiện ra thôi.

Lăng Hạo với tâm trạng vui sướng, ngâm nga một bài hát nhỏ.

Mà Tô Mộc đang trò chuyện với Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm trên WeChat.

Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm: Lăng muội tử, chiến thuật của cô xác định không có vấn đề phải không?

Tay Kiếm Tiền Thiện Nghệ: Ừ.

Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm: Ừ thì... Có thể giảm giá cho ta chút không, chúng ta cũng quen biết một thời gian dài như vậy.

Tay Kiếm Tiền Thiện Nghệ: Chiến đội các người thiếu chút tiền ấy à?

Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm: ... Lăng muội tử, cô đừng sắc bén như vậy chứ.

Chiến đội làm sao thiếu chút tiền ấy, nếu mua Quảng Hàn Thiết, đừng nói mười vạn, hai mươi vạn, ba mươi vạn chiến đội cũng có thể lấy ra ngay lập tức.

Chẳng qua chiến thuật này làm chiến đội do dự, lỡ như quét không ra thì sao?

Tay Kiếm Tiền Thiện Nghệ: Muốn ta chứng minh cho các người tin tưởng sao?

Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm: Lăng muội tử, sao ta có thể không tin cô? Nhưng, thật sự thì... trăm lời nói không bằng một hành động. Cô cho chiến đội ta một minh chứng đi.

Tay Kiếm Tiền Thiện Nghệ: Có thể. Sau khi xem qua minh chứng, giá cả chiến thuật tăng gấp đôi.

Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm: Nhưng mà Lăng muội tử, sao cô không để tự mình quét ra rồi đem bán?

Đây là điều hắn vẫn luôn nghi hoặc, cô chính là thương nhân, đem bán Quảng Hàn Thiết có lời hơn so với bán chiến thuật hướng dẫn kia.

Tay Kiếm Tiền Thiện Nghệ: Ta vui.

Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm: ...

Ok, hắn phục, thiên kim khó mua vui.

Nhưng mà...

Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm: Lăng muội tử, cô sẽ không bán chiến thuật này cho các chiến đội khác phải không?

Tay Kiếm Tiền Thiện Nghệ: Mua đứt, hai mươi vạn.

Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm: ...

☆☆☆☆☆


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net