Chương 157: Gian thương hạng nhất (18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm: Lăng muội tử, cô... cô không thể đối xử với ta như vậy.

Tay Kiếm Tiền Thiện Nghệ: Một câu thôi, muốn hay không muốn.

Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm: Muốn ~ (๑◔◦◔๑)

Đính kèm một biểu tượng gian trá.

Tay Kiếm Tiền Thiện Nghệ: Tiền đặt cọc một vạn.

Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm: ... Lăng muội tử, chúng ta quan hệ tốt như vậy, cô cũng không tin ta, ta đau lòng quá đi, xin cho ta ưu sầu một giây đồng hồ.

"Con nhóc thúi, em đang nói chuyện với thằng nào đó!?" Tô Mộc vừa lên xe, cũng không ngẩng đầu lên, huống chi là nhìn anh.

Vẻ mặt Lăng Hạo vô cùng khó chịu.

"Điện thoại có đẹp trai mê người anh sao?"

"Ừ." Tô Mộc ngẩng đầu nhìn anh, ngay sau đó lại nhìn về điện thoại.

Lăng Hạo chịu đả kích, đang ủ rũ.

Nhất định là con nhóc thúi này đều nhìn anh mỗi ngày, nên đã miễn dịch với vẻ đẹp trai của anh.

Anh hẳn nên tự hào vì cô có một người anh đẹp trai như vậy mới đúng.

Nghĩ thông suốt Lăng Hạo gật đầu, là con nhóc này mắt mù.

Bên kia, Tô Mộc đang trò chuyện với Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm, sau một phút yên lặng Tô Mộc nghe được tiếng "ting ting" thông báo nhận tiền từ điện thoại.

Nghe được âm thanh này, trên khuôn mặt không cảm xúc của Tô Mộc có sự thay đổi, môi mỏng nhếch lên, hai mắt sáng lên, cả khuôn mặt đều trở nên sinh động.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, liền khôi phục vẻ mặt không cảm xúc.

Đem đồ vật chuyển qua cho Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm.

Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm : Moah moah, Lăng muội tử thật đáng yêu. ╭(╯ε╰)╮

Tay Kiếm Tiền Thiện Nghệ: Ừ.

Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm: Lăng muội tử không cho người ta moah moah, đau lòng quá đi.

Tay Kiếm Tiền Thiện Nghệ: Tạm biệt.

Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm: Đừng đi, từ từ đã ~ sao cô nỡ lòng nào nhẫn tâm bỏ rơi một người đẹp trai như ta mà lao vào vòng tay người khác, khóc không thành tiếng.

Thánh diễn sâu...

Lúc này, Tô Mộc tình cờ ngẩng đầu nhìn cảnh ngoài cửa sổ, điện thoại liền bại lộ dưới tầm mắt Lăng Hạo.

"Con nhóc thúi, quen bạn trai hồi nào." Anh đột nhiên khó chịu, cảm thấy địa vị được sủng ái của mình bị uy hiếp.

Sau đó nhìn thấy câu "Lao vào vòng tay người khác" thì càng xù lông.

"Con nhóc thúi, đừng tưởng rằng em đáng yêu thì có thể yêu ba bốn người, nếu em không thích hắn, trực tiếp quăng rồi đổi người mới, nhưng mà không thể ngoại tình..." Nói tới ngoại tình, Lăng Hạo vô cùng hung ác, phảng phất như gợi lên hồi ức không tốt của anh.

Tô Mộc ngước mắt, ánh mắt giống như lưỡi băng nhìn anh: "Câm miệng."

Ồn ào chết đi được.

Lăng Hạo: "..."

Đôi mắt nhỏ ủy khuất nhìn Tô Mộc, hừ, ai muốn cùng anh tranh sủng, anh thật muốn tẩn chết hắn!

Ông chú tài xế phía trước nhìn hai người tương tác, nhịn không được cười ha ha: "Cặp đôi nhỏ bây giờ thật thú vị, nhìn các người tình cảm tốt như vậy, nhất định rất yêu nhau."

Tô Mộc: "..."

Lăng Hạo: "..."

Yêu nhau? Đôi mắt ông chú này có vấn đề.

-

Đến nơi tuyển chọn, địa điểm tuyển chọn được đặt tại đại học Triều Dương ở thành phố B.

Chẳng qua, sau khi Tô Mộc nhìn thấy cổng đại học Triều Dương, bước chân dừng lại một chút, Triều Dương...

Triều Dương chính là một chiêu tài*.

*Chiêu tài: thu hút tiền tài.

Cửu Thiên Tuế: 【 ... 】

【 Ký chủ, cô dám một ngày không nhắc tới tiền không? Dám không? 】

"Nếu ta một ngày không nhắc tới tiền, sẽ khen thưởng cho ta bao nhiêu tích phân?"

Cửu Thiên Tuế: 【 Ký chủ, xin chào. Ký chủ, tạm biệt. 】 Tỏ vẻ nó chỉ xuất hiện rồi biến mất như bọt nước.

Triều Dương là nhân viên nghiên cứu đứng đầu ở thế giới ký chủ, lúc đầu vẫn luôn đi theo ký chủ, từng bước một trở thành một... ừm, mèo chiêu tài, đúng vậy, hình dung này tương đối thích hợp.

Ký chủ bị điện chết bởi sản phẩm do Triều Dương hao phí tâm tư nghiên cứu ra, vốn dĩ chờ đợi đưa ra thị trường sẽ kiếm một số tiền lớn, đáng tiếc... Ký chủ đã chết như vậy... Vì sao lại cố tình chết vào lúc ấy, nếu không nó cũng sẽ không trói phải ký chủ, hiện tại bị nghẹn khuất như vậy.

Mệt tim quá đi...

☆☆☆☆☆


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net