Chương 159: Gian thương hạng nhất (20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Hôm nay không chỉ có chiến đội DF tuyển chọn mà còn có chiến đội TOP, tuy rằng tuyển chọn bên DF nhìn rất nhiều người, nhưng thật ra cả một buổi sáng, chiến đội DF vẫn không chọn được người thích hợp.

Đa số người tới tuyển chọn là trình độ người chơi bình thường, không có gặp được người nào tương đối xuất chúng.

Hết người này đi tới người khác đến, Lăng Hạo xếp hàng gần nửa tiếng đồng hồ, lúc này Tô Mộc nhận được tin nhắn từ Thành Tử của chiến đội DF.

Thành Tử là khách hàng thân thiết của nguyên chủ, cũng là bạn học cấp ba của nguyên chủ, sau khi thấy anh đăng poster tuyển chọn trên WeChat, Tô Mộc đã đăng ký cho Lăng Hạo từ chỗ anh.

Thành Tử: Lăng muội tử, anh trai cô tới rồi sao?

Tay Kiếm Tiền Thiện Nghệ: Tới rồi.

Thành Tử: Ở đâu vậy? Tôi dẫn các người trực tiếp tiến vào chỗ tuyển chọn luôn, bên ngoài xếp hàng khá dài.

Tay Kiếm Tiền Thiện Nghệ: Cảm ơn, anh tôi đang xếp hàng, rất nhanh sẽ đến thôi.

Thành Tử: À mà Lăng muội tử, cô có muốn thử không?

Tay Kiếm Tiền Thiện Nghệ: Không muốn.

Thành Tử: Bên ngoài trời rất nắng, nếu không cô tiến vào đây nghỉ ngơi đi, bên này chủ yếu chỉ có tôi và Kinh Mặc chủ trì, không có người khác.

Tay Kiếm Tiền Thiện Nghệ: Được, cảm ơn.

Thành Tử: Cô nhìn đối diện cổng lớn, sau đó đi vòng qua bên trái, nhìn thấy một cái cửa nhỏ màu xanh, tôi ở chỗ này chờ cô.

Tay Kiếm Tiền Thiện Nghệ: Ok.

Tô Mộc ngước mắt nhìn Lăng Hạo đang xếp hàng bên kia, gửi cho anh một tin nhắn, sau đó đi theo lời Thành Tử nói.

Lăng Hạo nhìn tin nhắn Tô Mộc gửi đến, quay đầu nhìn bên kia, chỉ thấy bóng dáng cô đang xa dần.

Gửi cho Tô Mộc một biểu cảm oán hận.

Lăng Hạo nhìn những người phía trước, còn đến mười người, bực mình...

"Người phía trước, không đi về phía trước đi, nếu không đi thì tránh ra nhanh!" Một giọng nói hung hăn từ phía sau Lăng Hạo truyền đến.

Lăng Hạo quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, đáy mắt như ẩn chứa sự hung ác cuồn cuộn lan ra, nhưng bị một thứ gì đó cản trở, áp chế xuống.

Thiếu niên phía sau chỉ cảm thấy giống như hãm sâu vào hầm băng, lạnh buốt một chút, lắc lắc đầu, cảm giác kỳ lạ này chắc do mình phơi nắng quá lâu.

Đối diện với ánh mắt Lăng Hạo, trừng mắt nhìn lại.

"Làm sao, muốn đánh nhau."

Lăng Hạo nhìn đám mụn trên mặt thiếu niên trước mặt, mấy cái mụn dường như muốn theo vẻ mặt dữ tợn của hắn mà nặn ra, anh ghét bỏ dời tầm mắt: "Không cùng chó so đo."

"Mày nói cái gì!?" Thiếu niên hét lên giận dữ.

"Lời hay không nói hai lần." Đột nhiên cảm thấy khiến người tức giận như vậy thật là... thích, hèn chi em gái nhà mình lại thích chọc tức anh như vậy.

Thiếu niên tức giận đến đỏ cả mặt, khiến người ta cảm thấy hắn bị ánh nắng nướng chín.

"Mẹ nó, tên khốn kiếp, hôm nay tao không dạy dỗ tiểu bạch kiểm mày một chút, mày còn muốn leo lên trời."

Thiếu niên nói, nắm tay đấm tới.

Người Lăng Hạo tránh đi, phản ứng theo bản năng nắm tay hắn, ném hắn xuống đất, cả người hắn trượt trên mặt đất cách xa mấy mét.

Mọi người kinh ngạc nhìn Lăng Hạo, mà đáy lòng Lăng Hạo cũng kinh ngạc, nhưng trên mặt giả bộ bình tĩnh.

Anh thật là quá đẹp trai, a ha ha...

Mấy cô gái cách đó không xa kích động hét lên:

"Thật đẹp trai, thật đẹp trai."

"Oa oa... Đây là cảnh nam chính dạy dỗ côn đồ trong phim truyền hình, hiện tại chỉ thiếu một nữ chính, ôi ~"

"Tiểu ca ca nhìn qua không thiếu bạn gái!"

...

Thiếu niên bị ném ngã trên mặt đất đau đơn gào thét: "Đánh người, đánh người kìa, đau chết đi được, mau báo cảnh sát, tôi muốn báo nguy!"

Lăng Hạo xoay người lại, lười để ý thiếu niên đang la lối, theo sát đội ngũ đi về phía trước, rốt cuộc cũng sắp tới người đầu tiên, tiếp theo chính là anh.

☆☆☆☆☆


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net