Chương 163: Gian thương hạng nhất (24)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Nhiễm Tiểu Bảo cầm lấy chai trà Ô Long, uống một ngụm trà hơi đắng, nhưng cảm thấy cổ họng tràn đầy đắng* ngắt.

*Đắng (苦): cũng có nghĩa là đau khổ.

Thật ra cô vẫn luôn không nói, cô không thích uống nhất chính là trà... Chẳng qua bởi vì anh thích, cho nên cô cũng giả vờ thích thôi.

"Tôi nghe nói hôm nay chiến đội các người tổ chức tuyển chọn, cho nên đến đây nhìn xem, hiện tại tiến hành thế nào rồi." Bởi vì Tần Vũ nói chuyện luôn cứng rắn, nên khi cô ta nói một câu như vậy, ngược lại giống như lãnh đạo đến đây thị sát.

Sắc mặt Thành Tử lại biến đổi, tuy rằng Nhiễm Tiểu Bảo không thoải mái, nhưng đã thích ứng với cách nói chuyện của Tần Vũ, mà Kinh Mặc chỉ chú ý trọng điểm lời cô ta nói.

Hôm nay cô ta đến là để nhìn xem anh, nghĩ như vậy không khỏi cảm thấy hạnh phúc.

Ở trước mặt Tần Vũ, Kinh Mặc hoàn toàn không có bất kỳ sức chống cự nào, đem tình hình tuyển chọn hôm nay nói ra, Thành Tử ở một bên cho Kinh Mặc ánh mắt nhắc nhở, ý bảo anh ta việc gì có thể nói, việc gì không nên nói.

Kinh Mặc biết rằng một số sự việc về chiến đội không thể để lộ ra ngoài, còn có lý trí không nói hết toàn bộ ra.

"Cô Nhiễm, sự việc về luyện khí, tôi có số điều quan trọng muốn nói với cô một chút." Tô Mộc mở ra hồ sơ trong điện thoại ra, cố gắng kéo sự chú ý của Nhiễm Tiểu Bảo trở về.

Nhiễm Tiểu Bảo muốn cho Kinh Mặc nhìn thấy tâm ý của cô ấy, với tình huống hiện tại thì rất khó...

Tô Mộc vốn định dẫn dắt Nhiễm Tiểu Bảo bày tỏ bản thân để Kinh Mặc phát hiện ra, nhưng hôm nay vừa thấy, liền biết Nhiễm Tiểu Bảo rất sợ Kinh Mặc phát hiện nên che giấu rất sâu, muốn dẫn dắt cô ấy bày tỏ, cũng rất khó...

Một khi đã như vậy, Tô Mộc lập tức có ý tưởng mới.

Nhiễm Tiểu Bảo sững sờ một chút giống như bông cải héo: "Tiểu Nguyệt, cứ gọi tôi là Tiểu Bảo được rồi, vừa nãy cô cũng nghe thấy, Kinh Mặc và Thành Tử đều nói tôi không thích hợp với luyện khí, tôi cũng không nhớ rõ đã hỏi cô muốn tư liệu này khi nào, nhưng mà cũng sẽ không để cô làm việc vô ích nên thứ này tôi sẽ mua."

"Luyện khí đối với mỗi chiến đội đều vô cùng quan trọng, nếu cô học xong, thì có thể trợ giúp Kinh Mặc, cô không thử làm sao biết mình không làm được." Rõ ràng là giọng điệu lạnh nhạt, nhưng lại khích lệ lòng người.

Nhiễm Tiểu Bảo nghe có thể giúp được Kinh Mặc, lập tức trả lời: "Tôi học."

Gần đây, trạng thái của Kinh Mặc đang xuống dốc không phanh, cô cũng chỉ biết dành nhiều thời gian ở bên anh, vì anh mua Quảng Hàn Thiết, nhưng dường như đều không thắng nổi một câu hỏi thăm của Tần Vũ, điều này khiến cô rất thất vọng.

Nhưng nếu cô học xong luyện khí, ở trong trò chơi có thể giúp được anh, có phải... anh sẽ nhìn cô nhiều thêm một chút không?

Ngay lập tức, Nhiễm Tiểu Bảo phấn chấn hẳn lên nghe Tô Mộc giải thích, tâm trí của Nhiễm Tiểu Bảo tạm thời không còn trên người Kinh Mặc và Tần Vũ nữa, mà tâm trạng vui vẻ hơn rất nhiều.

Giọng điệu giảng giải của Tô Mộc rất bình thản, nhưng nói vô cùng cẩn thận, Nhiễm Tiểu Bảo tiếp xúc trò chơi không lâu, nhưng cũng rất hứng thú lắng nghe.

Trong lúc Tần Vũ và Kinh Mặc nói chuyện, nhìn thấy Nhiễm Tiểu Bảo và Tô Mộc ở trong trạng thái thân mật, có chút khó chịu, cô ta và Nhiễm Tiểu Bảo còn có Kinh Mặc đều bạn học, theo lý mà nói quan hệ của cô ta cùng Kinh Mặc và Nhiễm Tiểu Bảo phải khá tốt mới đúng, nhưng mấy năm nay, cô ta và Nhiễm Tiểu Bảo cùng lắm chỉ là gặp mặt gật đầu, thật sự khiến cô ta khó hiểu, nhưng vì sự kiêu ngạo của bản thân, cô ta cũng sẽ không đuổi vịt đi mặt nóng dán mông lạnh*.

*Mặt nóng dán mông lạnh: ý chỉ một người thì nhiệt tình nhưng người kia chỉ hờ hững, lạnh nhạt.

"Tiểu Nguyệt, đến lúc đó tôi có cái gì không hiểu, có thể hỏi cô không?" Ánh mắt Nhiễm Tiểu Bảo tỏa sáng nhìn Tô Mộc, cô phát hiện Tô Mộc thật sự rất lợi hại, cô quyết định, ngoại trừ Kinh Mặc, về sau Tô Mộc cũng sẽ là thần tượng của cô.

"Ừm." Tô Mộc gật đầu.

☆☆☆☆☆


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net