Chương 166: Gian thương hạng nhất (27)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Lăng Hạo bỏ chạy, bọn họ muốn bắt Tô Mộc xả giận, nhưng cuối cùng đều bị Tô Mộc đánh tơi tả, còn kéo cảnh sát phạm vi khu vực đại học Triều Dương lại đây, Tô Mộc bị mời tới Đồn Cảnh Sát làm khách.

Sau khi cảnh sát hiểu rõ nguyên nhân sự việc do mấy người bên thiếu niên động tay trước, cô gái này chỉ là tự vệ.

Hơn nữa, sau khi xem qua camera... Cô gái này ra tay quả thật không bình thường, rõ ràng đã luyện qua.

"Cô Lăng Nguyệt, cảm ơn cô đã phối hợp, thân thủ cô tốt như vậy, có nghĩ đến gia nhập quân đội không?"

"Không có, cảm ơn."

"Được rồi, cô Lăng Nguyệt đi thong thả." Giọng điệu đáng tiếc nói.

Tô Mộc ra khỏi đồn cảnh sát, liền đi về nhà.

Cửu Thiên Tuế thật cẩn thận hỏi: 【 Ký chủ, cô còn nhớ rõ nhiệm vụ chi nhánh của chúng ta không? 】

Lần này, Lăng Hạo thật vui vẻ, nhưng sau khi vui vẻ xong, mạng nhỏ của anh có khả năng khó giữ được...

Nó phải nhắc nhở ký chủ chuyện này.

"Ừ." Tô Mộc nhàn nhạt trả lời, nhưng mà đáy mắt sóng ngầm mãnh liệt.

Tài xế lái xe chỉ cảm thấy từng cơn lạnh lẽo từ phía sau ập tới, nghi ngờ nhìn chốt mở điều hòa, ông không mở điều hòa mà, sao lại lạnh như vậy.

【 Một trong nhiệm vụ chi nhánh của ký chủ là làm Lăng Hạo tỉnh lại. 】

"Ừ." Cô nhất định sẽ làm hắn vui vẻ tỉnh lại.

【 Cho nên, ký chủ, Lăng Hạo cũng coi như là đối tượng nhiệm vụ, không thể chết được, nếu hắn chết tích phân của ký chủ khó giữ được... 】

Cửu Thiên Tuế nói đến "Tích phân khó giữ được", cảm giác một trận nguy hiểm từ trên người ký chủ phát ra, Cửu Thiên Tuế nhất cổ tác khí*, căng da đầu nói cho xong.

*Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm. Ngày xưa, trước khi bước vào trận chiến, người ta nổi tiếng trống trận để cổ vũ tinh thần chiến sĩ.

【 Cho nên ký chủ không thể giết Lăng Hạo. 】

"Sẽ không." Giết hắn, chỉ lãng phí thời gian thôi, còn nguy hiểm đến tích phân của cô.

Cửu Thiên Tuế liền yên tâm, ký chủ nói sẽ không, chỉ cần không chết, nó chỉ có thể cầu phúc cho Lăng Hạo, sẽ không thương tích quá nghiêm trọng...

-

Lăng Hạo về đến nhà, còn không yên tâm gửi tin nhắn cho Tô Mộc: Em gái, em động thủ mệt mỏi rồi, anh chuẩn bị cơm trưa cho em, em muốn ăn cái gì?

Bên kia, Tô Mộc trả lời một chữ: Anh.

Lăng Hạo gửi lại một biểu tượng thẹn thùng: Em gái, chúng ta là anh em, không thể như vậy, anh biết mình đẹp trai ga lăng, phong lưu lỗi lạc, người gặp người thích, em phải khống chế bản thân nha.

Tô Mộc trả lời một biểu tượng cắt cổ.

Lăng Hạo: Em gái, em không nên yêu không được liền giết anh nha, em có nghe qua một câu là: Có một loại tình yêu gọi là buông tay.

Tô Mộc: Tôi chỉ nghe qua, tìm đường chết.

Lăng Hạo nhìn một câu kia, tưởng tượng trong đầu biểu cảm em gái nhà mình giờ phút này, a ha ha...

Nhất định rất phong phú, chỉ tiếc anh không nhìn thấy.

Nhưng Lăng Hạo đã sai, Tô Mộc rất bình tĩnh, bình tĩnh đến khiến Cửu Thiên Tuế nhịn không được cầu nguyện cho Lăng Hạo.

Chờ khi Tô Mộc trở về, Lăng Hạo đem đồ ăn trong tủ lạnh đều hâm nóng lên, dọn cơm sẵn trên bàn, sau đó đem điện thoại nhét vào túi, tìm một ít tiền lẻ, tất cả đều để trên người.

Khi anh đang gặm đùi gà, nghe tiếng chìa khóa cửa chuyển động, đáy lòng "răng rắc" một tiếng, máy móc quay đầu lại, mỉm cười: "Em gái của chúng ta đã trở lại, mệt mỏi rồi, nhanh lại đây, anh đã hâm nóng đồ ăn, tới ăn thôi."

"Lại đây." Tô Mộc đứng ở cửa, lạnh lùng nói.

Lăng Hạo nuốc miếng đùi gà trong miệng, lắc đầu: "Không không không, em gái, anh cảm thấy chúng ta vẫn nên bảo trì khoảng cách thì tốt hơn."

"Lại đây, xách." Giọng nói lạnh xuống mấy độ, trên mặt Tô Mộc không chút biểu tình, nhưng đôi mắt híp phân nửa đã bán đứng cô.

Lúc này, Lăng Hạo mới nhìn thấy túi đồ trên tay cô, thở nhẹ nhõm một hơi, em gái còn đi dạo siêu thị mua đồ, đây là kêu anh đi qua xách đồ à.

☆☆☆☆☆


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net