Chương 19: Cô gái vô lương tâm (15)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Tô Mộc mở thư viện trên máy tính bảng ra: "Đây là văn kiện cổ phần công ty các người, còn có vấn đề gì nữa không?"

"Đại ca!" Thanh niên nhuộm tóc và thân sĩ trăm miệng một lời* cùng nhìn về phía Đinh Quảng Bạch.

*Trăm miệng một lời: những người khác nhau cùng nói một điều, mô tả việc nhất trí.

Đinh Quảng Bạch nở nụ cười vô tội: "Tôi, tôi không phải là vì thấy có người đầu tư cho chúng ta sao, vui quá liền, liền..."

"Các người nếu như không muốn thừa nhận, vậy tôi thu hồi đầu tư, tạm biệt." Tô Mộc không phải chỉ chọn có một công ty Khoa học kỹ thuật Ngôi Sao này, đổi một cái khác là được.

Tô Mộc vừa mới xoay người, liền nghe được âm thanh nịnh nọt từ phía sau truyền đến.

"Ông chủ!"

Mấy người đi tới trước mặt Tô Mộc, dùng ánh mắt rất chân thành, tỏa sáng lấp lánh nhìn cô.

"Tô Mộc huynh đệ, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng đi vội."

"Ông chủ, nếu có người nào không phục ngài, tôi sẽ đánh hắn tới khi nào hắn phục mới thôi!"

"Ông chủ, chỉ cần đảm bảo mỗi tháng đều phát tiền lương cho tôi, tôi nhất định sẽ làm thật tốt, chăm chỉ làm việc."

"Tô Mộc ca ca, anh đẹp trai như vậy, trên tay em còn có 10% cổ phần công ty, anh có muốn không?"

Cửu Thiên Tuế tưởng rằng có thể đợi được ký chủ xin nó hỗ trợ: 【 ... 】

Đám người này, có thể có một chút nguyên tắc hay không?

Thật tức giận, nhưng mà vẫn phải giữ vững nụ cười.

Tô Mộc đang ở công ty Khoa học kỹ thuật Ngôi Sao, tìm hiểu kĩ càng tình hình của công ty hiện tại.

Mấy người này là toàn bộ nhân viên làm việc trong công ty rồi, thanh niên nhuộm tóc kia tên là Đại Hoàng.

Cái tên thật là độc đáo.

Người thân sĩ tên là Vũ Trụ, cái tên này, khiến người ta bội phục dũng khí của hắn.

Tiểu Loli tự xưng là Manh Manh, lại bị những người khác khinh bỉ.

"Chân trời mênh mông là bữa cơm của ta, bữa cơm dọn ra dưới chân núi dài bất tận, bữa trưa như thế nào là ngon nhất, món ăn như thế nào là mê người nhất, bữa trưa cong tới từ bầu trời, chảy về phía miệng của ta, tiền giấy là thứ chúng ta mong đợi, một đường vừa ăn vừa lừa bịp mới là tự tại nhất..."

Thời gian vừa vặn đến mười hai giờ trưa, một giây cũng không cũng không hơn không kém, một bài hát không có cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung vang vọng khắp phòng.

"Ông chủ, đã tới giờ cơm trưa, hôm nay chúng ta ăn cái gì?" Đinh Quảng Bạch kích động nhanh chóng cởi áo khoác.

"Ông chủ mời sao? Oa! Ông chủ muôn năm! Quả nhiên theo ông chủ liền có cơm ăn."

Cửu Thiên Tuế: 【 Bổn hệ thống mới muôn năm! 】

"Ông chủ, tôi đã tìm nhà hàng ngon ở quanh đây, ngài xem một chút muốn đến nơi nào?"

Vũ Trụ đưa điện thoại tới.

"Rốt cuộc có thể ăn ngon rồi, Tô Mộc ca ca, em muốn sinh khỉ con cho anh."

Manh Manh vui mừng vỗ tay.

Không thể khống chế, Tô Mộc khóe mắt giật một cái, lần nữa quét mắt nhìn mấy người, cô cảm giác bây giờ mình đi, còn kịp...

Thấy đôi mắt sáng lại chờ mong của mấy người bọn họ, Tô Mộc ho nhẹ một tiếng: "Đi thôi."

Mặc dù, mấy người này quái dị, thế nhưng đi theo cô, sau này công ty Khoa học kỹ thuật Ngôi Sao sẽ tiền đồ vô lượng, coi như khao bọn họ trước vậy.

Dẫn bốn người đi, sau khi Đinh Quảng Bạch cùng Vũ Trụ thi đoán số, Đinh Quảng Bạch là người thắng nên quyết định chỗ ăn.

Sau đó năm người liền đi tới quán ăn.

Thời gian ăn trưa, quán ăn này đã kín hết chỗ, nhưng Đinh Quảng Bạch lại quen cửa quen nẻo, sau khi chào hỏi ông chủ thì lấy bàn ghế đi ra trước cửa.

Đinh Quảng Bạch đưa thực đơn có vài chữ đã bị mờ không rõ ràng: "Tô Mộc huynh đệ, cậu gọi món ăn đi."

"Tôi tùy các người." Tô Mộc ngồi trên ghế đẩu thấp bé, trên tay cầm máy tính bảng cùng bút đang vẽ cái gì đó, toàn thân cô đều là hàng hiệu, có vẻ không phù hợp, nhưng biểu tình trên mặt cô lại lãnh đạm, không có chút nào khác.

Nhanh chóng gọi đồ ăn, bọn họ ngồi chờ đồ ăn lên.

Tô Mộc đem bản kế hoạch cô vừa vẽ ra giải thích với mấy người bọn họ.

☆☆☆☆☆


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net