Chương 198: Gian thương hạng nhất (59)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Lời nói của Tần Vũ vừa đến bên miệng liền nuốt trở vào, ngước mắt lên nhìn Hàn Thần Cảnh.

Môi hắn mím chặt, sắc mặt lạnh lùng.

"Thần Cảnh, em chỉ muốn chào hỏi thôi." Tần Vũ giải thích ngược lại khiến ánh mắt Hàn Thần Cảnh càng tối lại.

"Chào hỏi một câu, cũng không được." Giọng nói trầm thấp của hắn vô cùng bá đạo.

"Thần Cảnh ~" Tần Vũ làm nũng, âm cuối mê người, làm vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Thần Cảnh lập tức sụp đổ.

Tay đặt trên eo nhéo nhéo vòng eo nhỏ nhắn của cô ta.

"Thần Cảnh..." Bị hắn nhéo nhẹ nhàng như vậy, cả người Tần Vũ đều mềm nhũn ra, cô ta trừng mắt nhìn hắn, "Đừng nghịch, ở đây nhiều người."

Hàn Thần Cảnh chỉ cảm thấy một trận cuồng nhiệt trong lòng, đáy mắt đã nổi lên dục vọng.

Hiện tại, chỉ muốn dẫn cô ta rời đi, đến một nơi không người...

"Chúng ta đi." Hàn Thần Cảnh gấp không chờ nổi, hôm nay thua bởi một đứa vô danh Lăng Hạo, vốn đã khiến hắn khó chịu, kết quả khi cùng bạn gái mình hẹn hò, còn đụng phải Kinh Mặc mơ ước người phụ nữ của mình.

Giờ phút này, hắn chỉ muốn 'yêu' cô thật sâu, để cô biết mình là người phụ nữ của ai!

Bên kia, Kinh Mặc nhìn thấy Nhiễm Tiểu Bảo té lăn trên đất với một đống kính vỡ và một người phục vụ hoảng sợ ngồi xổm bên cạnh cô ấy.

"Cô ơi, cô không sao chứ?" Người phục vụ vẫn luôn lặp lại những lời này, hiển nhiên cô ta cũng vô cùng áy náy.

Nhiễm Tiểu Bảo nhíu mày, tay trái che trán bị thương, bởi vì trên trán vẫn luôn chảy máu, tay cô ấy đã dính rất nhiều máu.

Người phục vụ vì quá hoảng loạn, chỉ một mù quáng xin lỗi, không kịp thời xử lý vết thương trên đầu Nhiễm Tiểu Bảo.

Người xung quanh nhìn thấy chỉ trỏ, cũng không ra tay giúp đỡ.

"Tiểu Bảo!" Kinh Mặc nhìn tay Nhiễm Tiểu Bảo đầy máu, còn có máu chảy trên mặt đất, vết máu này, nhiễm đỏ mắt Kinh Mặc.

Ngay cả anh ta cũng không nhận ra, vào lúc này tim mình đập lỡ vô số nhịp, rồi đột nhiên kịch liệt nhảy lên, trong đầu ong ong vang lên.

Anh ta vội vàng ngồi xổm xuống, bế công chúa Nhiễm Tiểu Bảo.

Nhiễm Tiểu Bảo hiển nhiên bị hoảng sợ, nhìn thấy là Kinh Mặc ôm mình lên, sửng sốt một chút, sau đó mới mở miệng giải thích.

"Em, em vẫn ổn."

Bởi vì bị hoảng sợ, hơn nữa máu chảy không ngừng, sắc mặt cô ấy đã trắng bệch.

Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ bé đang nhuộm đỏ máu của cô, giọng nói run rẩy: "Chảy nhiều máu như vậy, sao có thể ổn được?"

"Anh sẽ đưa em đến bệnh viện, đừng sợ, Tiểu Bảo ngoan, đừng sợ."

Đây là cô em gái nhà bên mình vẫn luôn chăm sóc, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần cô bị va chạm, anh đều không nỡ.

Nhưng hôm nay, lại chảy nhiều máu như vậy, không biết cô sẽ đau đớn như thế nào...

Kinh Mặc lo lắng ôm Nhiễm Tiểu Bảo, vội vàng đi về phía cửa nhà hàng.

Cuối cùng, Kinh Mặc ôm Nhiễm Tiểu Bảo lên xe taxi, vội vàng chạy tới bệnh viện.

Sau khi đưa Nhiễm Tiểu Bảo vào bệnh viện, bác sĩ nói miệng vết thương của cô ấy cũng không quá sâu, chỉ chảy máu có chút dọa người, lúc này Kinh Mặc mới yên tâm.

Sau khi Nhiễm Tiểu Bảo băng bó xong, hai người cùng nhau rời khỏi bệnh viện.

Kinh Mặc muốn đưa Nhiễm Tiểu Bảo về nhà, nhưng Nhiễm Tiểu Bảo lo lắng mình bị thương khiến cha mẹ lo lắng, nhất quyết không chịu về.

Kinh Mặc khuyên bảo nhưng chỉ có thể đưa cô ấy đến khách sạn vừa đặt trên mạng.

Tô Mộc ở trong nhà, sớm đã chuyển camera giám sát sang khách sạn.

Nhìn thấy Nhiễm Tiểu Bảo và Kinh Mặc vào khách sạn, gửi cho Nhiễm Tiểu Bảo tin nhắn nói cô đã đặt phòng cho cô ấy.

Nhiễm Tiểu Bảo cầm chứng minh thư đến quầy tiếp tân đổi phòng.

☆☆☆☆☆


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net