Chương 22: Cô gái vô lương tâm (18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Hai ngày nghỉ này, Tô Mộc ngoại trừ buổi tối quay về Bạch gia ăn cơm ngủ nghỉ, thì đều ở công ty Khoa học kỹ thuật Ngôi Sao, lập kế hoạch cho tương lai.

Buổi tối cuối tuần, sau khi dùng bữa xong, cha Bạch gọi Tô Mộc vào thư phòng.

"Cha."

"Con trai, hai ngày này con đang làm cái gì?" Cha Bạch vẫn từ ái như trước nhìn cô, nhưng đôi mắt lại có thêm vài phần cảm xúc khác.

Tô Mộc lập tức liền hiểu, cha Bạch đã biết chuyện ở công ty Khoa học kỹ thuật Ngôi Sao hai ngày qua.

Là Bạch Mạn Tinh.

Nhưng cô ta ngày thường đều không nói hơn một câu, cho nên cô ta sẽ không chính miệng nói với cha Bạch.

Tô Mộc cân nhắc một chút, cô liền thông suốt rõ ràng.

Đôi mắt lạnh nhạt chống lại đôi mắt đã từng trải qua tang thương khôn khéo của cha Bạch.

"Cha, con đang thử gây dựng sự nghiệp, giống như ngài lúc trước, làm nên sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng.

"Cha Bạch sửng sốt, đối với sự thẳng thắn thành khẩn của Tô Mộc, nhất thời mặt mày tươi cười: "Con trai, con có cha làm chỗ dựa, không cần vất vả như vậy, chỉ cần con nói với ta con muốn làm cái gì? Ta lập tức cho người sắp xếp tốt."

"Cha, con muốn chính mình thử." Thái độ Tô Mộc kiên định, lập tức lại nói, "Nếu là có khó khăn, con sẽ không quên, phía sau còn có cha."

Có chỗ dựa vững chắc vì cái gì không cần? Tô Mộc cô lại không ngốc.

Chính là hiện giờ, không thể để cho cha Bạch nhúng tay vào quá nhiều, cô cần tài sản hoàn toàn thuộc về của riêng cô.

"Tốt, tốt, quả nhiên là con trai của ta, ha ha ha."

Cha Bạch phá lệ vui mừng, trên mặt kiêu ngạo, "Con trai có ý tưởng này, tốt lắm, cha ủng hộ con, chỉ cần con cần, ta nhất định toàn lực giúp đỡ con."

Cha Bạch tâm tình vô cùng tốt, cùng Tô Mộc nói một ít chuyện về lúc chính mình tự gây dựng sự nghiệp, còn có một ít chuyện quan trọng trong giới kinh doanh hiện nay.

Tô Mộc nghe cha Bạch nói đã có được rất nhiều tin tức hữu dụng.

Ra khỏi thư phòng, đụng phải Lam Duyệt đang cầm hoa quả đứng ngoài cửa làm bộ gõ cửa.

"Thiếu gia."

"Ừ." Tô Mộc ánh mắt thoáng đảo qua trên người cô ta, không dư thừa, liền rời đi.

Lam Duyệt nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp kia của cô, đáy mắt hiện lên một tia tăm tối, sau khi nâng mắt lên, trên mặt đầy ý cười dịu dàng: "Lão gia, tôi mang cho ngài một ít hoa quả đây."

"Vào đi."

Cha Bạch rõ ràng là tâm tình rất tốt làm cho tay Lam Duyệt đang cầm hoa quả căng thẳng.

-

Các môn học trong tuần thứ hai của trường đại học khá lỏng lẻo.

Các khóa học giáo dục thể chất.

Tô Mộc lựa chọn chính là tennis, Bạch Mạn Tinh cũng lựa chọn là tennis, Phác Tiêu là chọn bóng rổ.

Sân bóng rổ và tennis ở đại học Đế Đô liền nhau, sân tennis so với sân bóng rổ thì cao hơn nửa mét.

Rất nhiều cô gái học tennis nghỉ ngơi, đều thích vòng qua lưới bên cạnh sân tennis mà xem các nam sinh chơi bóng rổ.

Tô Mộc là tân sinh viên, bởi vì dung mạo cùng khí chất của mình, được một số nữ sinh ở Đế Đô tôn sùng là nam thần.

"Không nghĩ tới nam thần cũng chọn học tennis, thật hạnh phúc."

"Tớ muốn tổ đội cùng với nam thần."

"Từ bỏ đi, cùng cậu chung đội, không thấy bên kia Tần Mộng Trân cùng với nam thần trò chuyện với nhau thật vui sao?"

"Không được ~ chẳng lẽ nam thần cũng quỳ gối dưới mỹ nhân dung tục như vậy sao."

"Đi, chúng ta đi xem thử, vài người chúng ta, khí thế này cũng áp đảo cô ta!"

"Đi một chút..."

Tô Mộc cầm một cây vợt tennis, bên cạnh là một cô gái quyến rũ, mặc một bộ váy ngắn thể thao, dáng người nóng bỏng.

Cô ta nói muốn cùng đánh tennis với Tô Mộc.

"Được."

Đánh cùng ai đối với cô mà nói không có gì ảnh hưởng.

Tần Mộng Trân cười: "Bạch Cập, cậu thật tốt."

Đôi mắt lộ ra một chút đắc ý, nam sinh lạnh lùng đi nữa, còn không phải vẫn quỳ gối trước mặt cô ta hay sao.

☆☆☆☆☆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net