Chương 33: Cô gái vô lương tâm (29)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

"Mẹ có một số vật liệu nhân tạo thay miếng vải quấn ngực của con, còn có món đồ phía dưới, lúc ở nhà, con phải mang vào..."

Mẹ Bạch nhẹ giọng nói một tràng, đem túi trên tay đưa cho Tô Mộc.

"Con trai, chúng ta đã đi đến bước này, tuyệt đối không thể phạm sai lầm."

Tô Mộc nhìn cái túi trên tay, khóe mắt giật một cái.

Mẹ của nguyên chủ thật là cực phẩm, cái gì cũng làm được.

Cuối cùng, Tô Mộc đem cái túi này coi như rác mà nhét vào phía sau xe của cô, lúc đi học buổi sáng, cô liền vứt nó vào xe rác.

Lại học chương trình học nhàm chán, Tô Mộc nhận được hồi âm của Phong Dĩ nói muốn gặp mặt trò chuyện, cô để cho anh ta tìm mấy người Đinh Quảng Bạch để nói chuyện.

Sau buổi trưa, Phong Dĩ tham gia vào nhóm WeChat mà lúc trước Đinh Quảng Bạch đã lập.

Đinh Quảng Bạch: "Hoan nghênh Phong Dĩ huynh đệ gia nhập vào công ty Khoa học kỹ thuật Ngôi Sao."

Đại Hoàng: "Hoan nghênh hoan nghênh, rốt cuộc ngoài mấy ông chủ chúng ta ra, đã có nhân viên thứ nhất gia nhập rồi."

Vũ Trụ: "Sau khi chúng tôi thương lượng, ông chủ Tô Mộc, ngài chiếm cổ phần công ty và có lợi nhuận cao nhất, vậy nên tiền lương của nhân viên Phong Dĩ này sẽ do ngài trả."

Manh Manh Loli: "Phong Dĩ ca ca cũng thích ăn kẹo, em thích Phong Dĩ ca ca."

Tô Mộc: "Hoan nghênh."

Phong Dĩ: "Tô Mộc tiên sinh, hạng mục này của chúng ta khi nào thì bắt đầu?" Anh ta đã không thể chờ đợi thêm nữa.

Ngay khi tan học, người đều lần lượt đi hết, Tô Mộc trả lời một câu: "Còn chờ thảo luận."

Khi cô đang sắp xếp đồ chuẩn bị rời khỏi lớp học, thì một giọng nói vang lên: "Bạch Cập, tôi có việc muốn nói với cậu."

Trong phòng học lúc này, ngoài hai người bọn họ ra, mọi người đều đã rời đi hết, sắc mặt Phác Tiêu có chút mệt mỏi.

Tô Mộc vẫn không chú ý tới ở phía sau mình là Phác Tiêu, quay đầu: "Nói."

"Ăn chung một bữa cơm."

Tô Mộc biết anh tìm mình có chuyện gì: "Nếu như là chuyện hợp đồng thì xin lỗi, không có hứng thú."

"Bạch Cập, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí." Nhìn thiếu niên trắng trẻo trước mặt, Phác Tiêu chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều được một dòng nước thanh tẩy, mệt mỏi trong những ngày qua dường như đều được xoa dịu.

"A..." Hiếm thấy, Tô Mộc cười khẽ, lông mày vốn đã thanh tú lại thêm mấy phần tự tin, ngạo khí bức người, khuôn mặt luôn lạnh nhạt lại lộ ra một tia khác lạ, rung động lòng người.

Phác Tiêu nhìn đến ngẩn ngơ, anh cảm giác mình điên rồi, điên thật rồi.

Tại sao lại không thể dời mắt với một đứa con trai, hết lần này tới lần khác thất thố trước mặt cô.

"Bạch Cập." Phác Tiêu khó chịu, khó chịu vì bản thân cũng khó chịu vì cô ảnh hưởng đến tinh thần của mình.

"Bạn học Phác, ngừng tại đây đi."

Chỉ sợ anh không đỡ được công kích của cô, giống như lúc trước vậy, anh liền luống cuống tinh thần, nhưng lại cảm thấy anh cũng không cường đại như trong cốt truyện mà Cửu Thiên Tuế đưa cho cô xem, có chút không thú vị.

"Cậu..." Phác Tiêu nghẹn lời.

Tô Mộc cầm sách vở ra khỏi lớp, để lại bóng lưng tự tin cuồng vọng. Sắc mặt Phác Tiêu âm trầm, anh đập một quyền lên bàn học.

"Ầm!" Tiếng động rất lớn vang lên trong lớp, cơn giận của anh cũng chậm rãi yên tĩnh lại.

Ngay sau đó, anh nhận được một cuộc điện thoại thông báo, cơn giận vừa mới đè xuống liền tăng lên.

"Bạch, Cập!"

Vậy mà lại dám đào người đi!

-

Lúc Bạch Mạn Tinh nhận được tin của Phác Tiêu, cô ta mang theo tâm trạng không thể tin được mà liên lạc với Phong Dĩ.

Phong Dĩ nói anh ta quả thật đổi công ty, bởi vì công ty Khoa học kỹ thuật Ngôi Sao càng đáng giá để anh ta đi hơn.

Bạch Mạn Tinh tức giận đến mức đập điện thoại di động!

Bạch Cập! Tôi sẽ không để yên cho 'cậu'!

☆☆☆☆☆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net