Chương 37: Cô gái vô lương tâm (33)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Người đàn ông bị vài ba câu nói của Đại Hoàng làm cho hồ đồ.

Sau đó, Đại Hoàng cùng người đàn ông liền xông vào đánh nhau.

Nhìn ngày thường Đại Hoàng giống như thiếu niên chỉ được cái mạnh miệng, không nghĩ tới thân thủ cũng không tồi.

"Chết tiệt, chừa cho tôi một ít." Đại Hoàng đang đánh, còn có tâm tư nghĩ tới xiên nướng trên bàn.

Người đàn ông dẫn đầu đưa mắt nhìn, những người mặc đồ đen còn lại tiến về phía Tô Mộc động thủ.

Tô Mộc ném ghế qua, mấy người kia sớm có phòng bị liền chặn lại được, đem ghế quăng sang một bên.

"A ——" Một tiếng hét chói tai phát ra từ miệng Manh Manh.

Động tác tiếp theo của Tô Mộc liền bị bao phủ trong tiếng hét của cô bé.

Ngay sau đó, lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia tối sầm xuống, nhìn chiếc bánh kem bị cái ghế trước mặt đập vào, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hóa ra, lúc mấy người kia quăng ghế, vừa vặn lại hướng tới bàn ăn.

Giờ phút này những thứ trên bàn ăn vô cùng hỗn loạn.

Chân ghế bẩn thỉu đập nát chiếc bánh kem trước mặt Manh Manh.

Vũ Trụ nhanh chóng nhét miếng thịt nướng chưa kịp đụng tới vào miệng, sau đó kéo Phong Dĩ trốn đến chỗ cách đó hơn mười mét.

Đinh Quảng Bạch vươn bàn tay to, kéo cánh tay Tô Mộc chạy vào trong quán.

Tô Mộc đứng ở cửa quán nhìn có chút khó hiểu.

Manh Manh đang ôm chiếc bánh kem bị đập nát, dáng người nhỏ xinh của cô đứng trước mặt mấy người.

"Tôi, trứng, bánh... Các người thế nhưng đập nát chiếc bánh kem yêu thích nhất của tôi!"

Khuôn mặt âm u của cô ngẩng cao lên, vốn đã điên cuồng, đôi mắt to đầy tia máu, cảm giác lưng như kim chích.

"Tô Mộc huynh đệ, cảnh tiếp theo, tôi khuyên cậu vẫn là đừng nhìn." Đinh Quảng Bạch vẻ mặt cố chấp gãi đầu, sau đó khôi phục dáng vẻ bình thường.

Bụp...

Tô Mộc cảm thấy mình không nghe theo Đinh Quảng Bạch đề nghị, quả thực không sáng suốt.

Thực sự quá tàn nhẫn...

Đơn phương bị ngược đãi, hơn nữa đó là phương pháp tra tấn không phân biết bạn bè hay kẻ thù.

Cảnh tưởng cuối cùng cũng được nhìn thấy.

Là Manh Manh tiểu Loli đặt bánh kem ở trên mặt đất, mấy người mặt đồ đen mặt mũi sưng vù, quỳ xuống.

Cùng với... Đại Hoàng run rẩy.

Đại Hoàng đưa ánh mắt cầu cứu khi thấy cảnh tượng này nhưng bọn họ đã đi qua kia, thấy cầu cứu không thành, chỉ có thể tự cứu lấy mình.

"Ôi ~ tráng miệng thiên thần đáng yêu xinh đẹp..." Chắp tay trước ngực, nhắm hai mắt thành kính, trong miệng nói lời tâm tình, "Vừa rồi vô tình mạo phạm, tôi thề, sau này nhất định làm một người thân thiện, ấm áp, thiệt tình yêu thích món tráng miệng, xin hãy tha thứ cho sự ngây thơ, thiếu hiểu biết của tôi."

Manh Manh nghe thấy rất hài lòng, vẫy vẫy tay, ý bảo Đại Hoàng có thể lăn.

"Cảm ơn đã tha thứ, thiên thần ngọt ngào của tôi." Đại Hoàng nói xong, vẻ mặt Thánh Nữ Mary Sue đứng lên, chậm rãi rời đi.

Những người xem xung quanh đang nghĩ họ đang quay một bộ phim truyền hình nào đó.

Mấy vị sát thủ được phái tới mang Tô Mộc đi đều một bộ dạng mộng bức*.

*Mộng bức: ngây ngốc đứng hình như chết lặng.

Cô gái nhìn đáng yêu này, mẹ nó thật đáng sợ.

Thậm chí, bọn họ không thể phản kháng được.

Bởi vì những cuộc tra xét nghiêm ngặt gần đây, trên người bọn họ căn bản không có mang súng, chẳng lẽ thật sự phải nói những lời ghê tỏm như người đàn ông kia?

Không!

Bọn họ là sát thủ! Bọn họ có tôn nghiêm!

"Các người, đều chôn cùng bánh kem của tôi đi, ha ha ha..." Một tiếng cười lạnh truyền đến, mấy người kia cẩn thận ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Manh Manh cầm trong tay hai quả bom hồng nhạt.

Bom... Bom!

Đồng tử bọn họ lập tức dãn ra.

Trăm miệng một lời: "Đáng yêu, xinh đẹp, lương thiện..."

Cuối cùng mấy người đều chạy chết trối.

Tô Mộc cảm thấy một màn này thực sự huyền huyễn.

"Đinh ca, đó là bom thật sao?"

Đinh Quảng Bạch đỡ trán: "Tô Mộc huynh đệ, cậu sẽ không cho rằng đó là món đồ chơi đi, là thật, hàng thật giá thật!"

Tô Mộc: "..."

Làm sao cô có thể nghĩ rằng, có người cầm theo hai quả bom lại có thể quang minh chính đại đi khắp nơi.

☆☆☆☆☆


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net