Chương 47: Cô gái vô lương tâm (43)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Cuối cùng, cha Bạch không giết Bạch Mạn Tinh, mà đuổi cô khỏi Bạch gia, Tình phu nhân vốn dĩ cũng muốn đi cùng Bạch Mạn Tinh, chỉ là thân thể suy nhược, còn chưa kịp ra khỏi cửa Bạch gia liền ngất.

Bạch Mạn Tinh đành phải tiếp tục để mẹ cô ở Bạch gia, bởi vì cô ta biết, chỉ có ở Bạch gia mẹ cô mới có thể được chăm sóc và điều trị tốt bệnh tình, mà cô ta...

Tô Mộc biết được cách xử lý của cha Bạch cũng không có phản ứng gì.

Kêu người kiểm kê số hàng hóa bị hủy.

Cửu Thiên Tuế: 【 Ký chủ, cô có tính toán gì tiếp theo vậy? 】

Nhìn nhiệm vụ vẫn không có tiến triển, nó vô cùng khẩn trương.

Tô Mộc: "Đổi tích phân ta nói cho nghe."

Cửu Thiên Tuế: 【 ... 】

Rốt cuộc ai mới là hệ thống?

Muốn biết điều gì đó từ miệng ký chủ còn khó hơn so với lên trời.

【 Hiện tại nam nữ chính đều bị ký chủ làm cho dính lại với nhau, ký chủ còn nhớ rõ nhiệm vụ của cô là chia rẽ bọn họ không? 】

"Nhớ rõ." Hiện tại cô vẫn đang làm việc này mà.

【 Vậy sao bây giờ ký chủ lại đem bọn họ đặt cùng một chỗ, cô muốn làm gì thế? 】

"Giảm giá 20% cho mi."

Cửu Thiên Tuế: 【 Không, ký chủ, chúng ta không nói chuyện tiền bạc. 】

"Tạm biệt." Không nói chuyện tiền bạc, cô đều không có hứng thú nói mấy chuyện vô nghĩa.

Cửu Thiên Tuế: 【 ... 】

Nó thật sự muốn kêu tiếng -- chó.

Nó lo lắng nói nhiều như vậy mà ký chủ vẫn không cắn câu.

Chờ sau khi mang ký chủ hoàn thành hết nhiệm vụ, nó muốn ra hai cuốn sách, tên là "Những ký chủ cùng nó làm nhiệm vụ trong quá khứ." Cùng với "Làm thế nào để dạy dỗ ký chủ không nghe lời."

Ký chủ Tô Mộc này chắc chắn là một ví dụ tiêu biểu cần được viết.

-

Ba ngày sau.

Tô Mộc đã ba ngày không xuất hiện ở trường học, khi bước vào cổng trường, những người xung quanh đều nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.

Tô Mộc dường như không nghe thấy những lời bàn tán xì xào xung quanh, khi bước vào lớp tiếng thảo luận vẫn như cũ liên tục không dứt.

"Nghe nói Bạch Cập là con gái."

"Đúng đúng, Bạch gia truyền ra tin tức, còn có thể giả sao?"

"Nghe nói là vì gia sản Bạch gia cho nên mới giả con trai."

"Thế giới này, đúng thật có nhiều điều kỳ diệu."

"Nghe nói Bạch Mạn Tinh bởi vì vạch trần cô, cho nên bị đuổi ra khỏi Bạch gia."

"Cậu xem, cô ta còn mặc đồng phục nam kìa, thật kì quái."

"Cô ta sẽ không phải là một kẻ biến thái phải không?"

...

Mấy cô gái vẫn luôn là fans của Tô Mộc liền giận giữ.

"Đều câm miệng hết đi!" Bạn học nữ A chống nạnh, một bộ dáng kiêu căng.

"Ai, nam thần của tôi mặc đồng phục nam có gì mà kỳ quái? Cậu nên lau nước miếng đi rồi hãy nói những lời này!"

"Còn mấy người, nhìn mới càng giống biến thái, là cái loại siêu cấp đáng khinh á!"

"Nam thần nhà tôi, thích mặc gì thì mặc nấy, bộ dùng tiền nhà mấy người sao? Hay là ăn cơm của nhà mấy người?"

"Bạch Mạn Tinh là cái thá gì? Cô ta vì sao bị đuổi ra khỏi Bạch gia, dám nói ra lý do thật sự không? Dám không? Nhìn cô ta hiện tại cùng bạn học Phác Tiêu cùng đi cùng về, người nào mắt không mù đều có thể biết sự tình thế nào?"

"Đúng vậy, đúng đúng..." Bạn học nữ B và bạn học nữ C vẫn luôn ủng hộ nam thần Tô Mộc, liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Bạn học nữ A nói đến nỗi những người này nghẹn đỏ mặt.

"Còn ở đó mà kêu nam thần nam thần? Cô hỏi một chút nam thần của mấy người coi, có cái đó sao? Ha ha ha ha..."

Bạn học nữ A hừ lạnh: "Tôi thích kêu đó, đừng có mà đánh rắm, cậu chính là hâm mộ và ghen tị, một nam sinh lớn lên khó coi như vậy, so với nam thần của chúng tôi 1% đều không bằng!"

Bạn học nữ B: "Cậu có nó không? Ở đâu? Sao tôi không thấy? Ha ha ha, chắc là nhỏ đến mức như không có."

Một trận cười vang.

Đối phương lại mắng.

"Bạch Cập còn không phải là vì tham lam gia sản Bạch gia à, loại người này, lớn lên đẹp thì có ích lợi gì? Quả thực là bại hoại, làm ô nhiễm không khí đại học Đế Đô của chúng ta!"

☆☆☆☆☆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net