Chương 50: Cô gái vô lương tâm (46)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Nhưng mà Phác Tiêu còn chưa kịp điều tra, đã bị một loạt sự việc kéo đến.

Lần này cho dù cha Phác có ra tay, chỉ bằng Phác gia, cũng không chống đỡ nổi sự tấn công của Tô Mộc, lúc này một người chị em tốt của mẹ Phác có bối cảnh cường đại từ Italy đến đây.

Chị em tốt của mẹ Phác trông có vẻ ngoài 30 tuổi, mà trên thực tế đã gần 50 tuổi, thoạt nhìn thực sự là một mỹ nhân.

Mỹ nhân nghe Phác Tiêu nói đến Khoa học kỹ thuật Ngôi Sao, rất có hứng thú nói muốn đi gặp mấy người kia một lần.

Mấy người Đinh Quảng Bạch cùng Tô Mộc và Phong Dĩ vừa trở về công ty từ hội nghị ra mắt sản phẩm mới thì nhìn thấy mỹ nhân đang đứng đợi ở cổng công ty.

"Tôi đi đây, tôi cảm thấy vừa rồi ăn quá nhiều, hơi đau bụng, tôi quay lại đi WC." Đinh Quảng Bạch phản ứng cực nhanh quay đầu lại.

"Trời nắng đến tôi hoa cả mắt, đại ca, từ từ thôi, tôi cũng đi WC." Vũ Trụ giữ chặt cánh tay Đinh Quảng Bạch, muốn hắn đưa mình đi cùng.

Đại Hoàng nói liên tiếp: "Tôi nữa tôi nữa tôi nữa!" Rất là kích động, "Đó thật sự là lão yêu bà sao? Làm sao lại chạy tới nơi này được!?"

Manh Manh thu mình lại tránh phía sau Tô Mộc, tự mình thôi miên không có nhìn thấy không có nhìn thấy.

"Các đồ đệ, trốn nhà đi lâu như vậy, gặp được sư phụ không vui sao?" Mỹ nhân tháo kính râm xuống, ánh mắt đảo qua đây, tầm mắt dừng lại trên người Tô Mộc.

"Đây là cô gái mà tiểu tử Phác gia kia không đối phó được, thoạt nhìn rất đẹp trai, tiểu tử Phác gia thua cũng không kỳ quái."

Mỹ nhân bước lại đây nói.

Tô Mộc rõ ràng cảm giác được cơ thể Manh Manh ở phía sau run rẩy.

Chị xinh đẹp này đáng sợ vậy sao?

Bên kia Đinh Quảng Bạch và Vũ Trụ vẫn luôn tìm cớ rời đi, khi nghe mỹ nhân mở miệng liền an tĩnh đứng tại chỗ.

Sắc mặt Đại Hoàng biến đổi, nháy mắt liền chân chó chạy như bay tới bên cạnh mỹ nhân, ủy khuất nói: "Sư phụ ~ con rất nhớ người, hu hu hu... Đều là đại ca lừa con, làm hại con cùng sư phụ chia lìa nhau hai năm, đại ca thật sự quá đáng giận."

Đinh Quảng Bạch: "..."

Con mẹ nó, thế mà lại bán đứng hắn!

Vũ Trụ nhìn Đại Hoàng chiếm trước cơ hội, lập tức cũng không biết xấu hổ chạy qua, một bộ dáng ngoan ngoãn: "Sư phụ, Đại Hoàng cũng nói lên tiếng lòng của con."

Đinh Quảng Bạch: "..."

Hắn liền chậm một bước, cái nồi này tất cả đều là hắn ôm, số hắn thật khổ.

Đinh Quảng Bạch bày ra một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, sau đó quỳ xuống, giải thích: "Sư phụ, là tiểu sư muội muốn ăn đồ ăn ngọt ở Hoa Quốc, cho nên một mình chạy tới Hoa Quốc, con là vì muốn bảo vệ tiểu sư muội."

Đại Hoàng, Vũ Trụ: Vậy mà so với bọn hắn còn chân chó hơn, không được, bọn họ cũng phải...

"Thình thịch ——"

"Thình thịch ——"

Hai người quỳ xuống, trăm miệng một lời nói: "Sư phụ, đại ca nói rất đúng."

Mỹ nhân mỉm cười, rõ ràng đều nhìn thấu bọn họ đang diễn kịch, nhưng lại không vạch trần: "Phải không? Manh Manh đâu?"

Vẫn luôn tránh ở phía sau Tô Mộc, Manh Manh thò đầu ra: "Ở, ở chỗ này." Khuôn mặt mềm mại của Manh Manh khó có khi nghiêm túc.

Mỹ nhân nhìn Manh Manh ngoắc ngoắc tay, kêu cô lại đây, Manh Manh lắc đầu.

"Các người, dẫn Manh Manh, đi theo ta." Mỹ nhân cũng không giận, chỉ huy mấy người Đinh Quảng Bạch.

"Tô Mộc ca ca." Manh Manh nhìn Tô Mộc xin giúp đỡ.

"Chị xinh đẹp này..."

Mỹ nhân sửng sốt, một ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía Tô Mộc: "Cô gọi ta là cái gì?"

"Chị xinh đẹp." Tô Mộc lặp lại.

Mỹ nhân vui vẻ ra mặt: "Gọi lại một lần nữa đi, thật là một cô bé ít nói."

Tô Mộc: "..."

Chị xinh đẹp này thay đổi sắc mặt nhanh như lật sách.

☆☆☆☆☆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net