Chương 60: Cô gái vô lương tâm (56)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Chỉ là, Tô Mộc rõ ràng là người bị nhằm vào nhưng thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng lười cho cha Phác.

Cô không nói gì, Đường Tuyết lại kêu người hầu cầm ảnh chụp lại đây.

"Bác trai Phác, những bức ảnh này, ngài giải thích như thế nào?"

Cha Phác nhìn người hầu đưa ảnh chụp lại, đều là hình ảnh thân mật của Phác Tiêu và Bạch Mạn Tinh, tức giận đến mức suýt chút nữa nhồi máu cơ tim.

"Chát ——" Một tiếng tát lớn vang lên.

Bạch Mạn Tinh choáng váng ôm khuôn mặt bị đánh.

"Giỏi lắm, uổng công Phác gia chúng ta đối xử với mày như con gái, mày lại ngấm ngầm dụ dỗ Tiêu Nhi."

Mẹ Phác vừa tức giận vừa đau lòng.

Như thể đã quên mất mới vừa rồi mình còn nắm tay Bạch Mạn Tinh và gọi cô là cháu gái?

Xung quanh đều là những người tinh ý, nhìn vợ chồng bọn họ kẻ xướng người họa, chỉ cảm thấy thật buồn cười.

Đây có phải là Phác gia mà bọn họ biết hay không?

Ai ~

Khuôn mặt Phác Tiêu nóng lên, kỹ năng diễn xuất ăn ý của cha mẹ, còn có ánh mắt đám người Đường lão, đều làm hắn cảm thấy nóng rát.

Sắc mặt đình trệ, sau đó nói: "Cha, mẹ, chuyện này vẫn là để con giải thích với Đường lão."

Là một người đàn ông, hắn dám làm dám chịu!

Phác Tiêu kéo Bạch Mạn Tinh qua, thẳng thắn thừa nhận mối quan hệ với Bạch Mạn Tinh: "Đường lão, là con đã phụ Đường Tuyết, ngài muốn trách tội, liền trách tội con đi!"

Giờ phút này hắn thẳng thắn như vậy làm cho Tô Mộc phải liếc qua nhìn xem, lâu như vậy, cũng chỉ có lúc này cô cảm thấy người này thuận mắt.

"Như thế, là ta ép buộc cậu, hôn ước cậu cùng Tuyết Nhi giờ liền hủy bỏ, ta mệt mỏi, lão nhị, đưa bọn họ rời đi." Nghe không ra trong giọng nói Đường lão ẩn chứa điều gì.

Nhưng không có xé rách mặt, vẫn còn tốt.

"Vâng, thưa cha." Nhị gia đưa ba người Phác gia và Bạch Mạn Tinh ra ngoài.

Tô Mộc cùng Đường lão và Đường Tuyết chào tạm biệt, Đường Tuyết tiễn cô ra.

"Bạch Cập, cảm ơn cô." Hôm nay Đường Tuyết cảm thấy thổ khí dương mi*, thể xác và tinh thần đều sảng khoái.

*Thổ khí dương mi: mặt mũi nở nang, sáng sủa, nở mày nở mặt để chỉ người lúc đắc ý.

"Không cần khách sáo." Tô Mộc trả lời.

"Nếu có điều gì có thể giúp trong tương lai, hãy nói cho tôi biết." Đối với lần đầu tiên gặp mặt Bạch Cập, cô có cảm giác rất an toàn, Đường Tuyết cảm thấy không thể tin được.

"Ừm."

"Cô đi thông thả." Đưa Tô Mộc ra cửa.

"Bạch Cập, tôi đưa cô về nhà." Phía sau Hàn Chí cũng đi ra cùng, nhìn bóng dáng cô dần tiến vào bóng tối cậu cảm thấy tim mình đập nhanh mất kiểm soát.

"Được." Sau đó Tô Mộc lên xe chính mình, Hàn Chí sững sờ.

Cậu, cậu nói đưa cô về, không phải như thế này...

Hàn Chí chỉ có thể lái xe đi theo sau xe cô, đưa cô về tới Bạch gia, chào hỏi rồi sau đó rời đi.

Tô Mộc dừng xe, liền nhận được tin nhắn của Phác Tiêu, hắn nói đang ở trước cổng Bạch gia, hẹn cô ra ngoài gặp mặt.

Thật hiếm khi, cô có chút tò mò không biết hắn định nói gì?

Tô Mộc đi ra ngoài.

Có một điếu thuốc giữa những ngón tay của Phác Tiêu, làn khói còn vương vấn cùng với những tia lửa, hắn nhìn thấy một bóng dáng bước từng bước từ trong đêm đen đi đến.

Tâm tình bực bội đêm nay đột nhiên biến mất.

Sau khi từ Đường gia trở lại Phác gia, đối mặt với chất vấn của cha mẹ, còn có Bạch Mạn Tinh bên cạnh khóc lóc, hắn đột nhiên rất muốn nhìn thấy cô, liền đến đây.

Cô đứng trước mặt hắn thần sắc vẫn lạnh nhạt.

"Nói."

"Bạch Cập..." Có việc gì sao?

Không có, đúng vậy, chỉ là đột nhiên muốn nhìn thấy cô, khi nhìn thấy cô hắn liền biến thành bộ dáng như hiện giờ.

"Từ khi nào mà chúng ta lại biến thành như thế này."

Tâm lý của Phác Tiêu rất mâu thuẫn, ngay từ khi quen biết cô đã không bình thường, lúc sau dù hắn biết cô là người Bạch gia, nhưng hắn vẫn muốn kết bạn với cô, mà ngay từ đầu cô dường như không hề quan tâm đến hắn.

Sau tất cả những điều này, hắn cảm thấy mình có suy nghĩ không bình thường đối với Bạch Cập, trong thời gian hắn và Bạch Mạn Tinh đến với nhau, khi biết cô là con gái, hắn rất vui sướng...

Dù gần đây đều cùng cô đối chọi gay gắt, hắn vẫn có cảm giác kỳ lạ khi nhìn thấy cô như cũ, mãi đến tối nay hắn mới nhận ra, đó là một loại ham muốn chinh phục.

☆☆☆☆☆


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net