Chương 66: Nha hoàn đến rồi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Tuy rằng là nha hoàn tướng quân phủ, nhưng tiền công thật sự ít đến đáng thương, một chút tiền tiết kiệm cũng không có, không có cảm giác an toàn.

Cửu Thiên Tuế: 【 ... 】

【 Ký chủ, có thể đổi, nhưng đó không phải điều cô muốn nghe. 】

"Ừ, ta đã biết." Động vào cô thì có thể, nhưng tích phân của cô thì tuyệt đối không được!

Nguyên chủ còn là một nha hoàn bạc mệnh, đời trước chính là lúc này đi ra ngoài tìm một con chó, té ngã lăn xuống sườn núi, đập đầu vào tảng đá dẫn đến hôn mê, bị nông phu đi ngang qua nhặt về bắt làm vợ, nha đầu này phản kháng kịch liệt, cuối cùng bị nông phu đánh chết.

Hiện tại, thời gian cô đến vừa vặn, còn chưa bị nông phu kia nhặt về giống nguyên chủ.

Nhìn thấy con chó lấy lòng cô ở bên cạnh cọ cọ bán manh, cô giơ tay lau mặt mình vừa bị chó liếm.

Con chó này do Vân Linh nuôi, Vân Linh bởi vì từ nhỏ thân thể yếu ớt, vào năm tám tuổi ngày càng nghiêm trọng, mời rất nhiều đại phu nhưng đều nói nàng sống không quá hai mươi tuổi.

Cuối cùng tướng quân trằn trọc mời đại sư đoán mệnh cho nàng, đại sư nói nàng cùng kinh thành tương khắc, phải rời xa kinh thành, thân thể chậm rãi nghỉ ngơi, an toàn vượt qua hai mươi tuổi, mới có thể trở lại kinh thành.

Cho nên từ nhỏ Vân Linh đã bị tướng quân cùng tướng quân phu nhân đưa đến trấn Nam Nguyệt nơi phong cảnh tú lệ, cách kinh thành bốn năm giờ đi đường, phó thác nàng cho muội muội tướng quân phu nhân cùng nhà chồng Viên gia chăm sóc.

Tướng quân và tướng quân phu nhân rảnh rỗi liền đến nơi này thăm nàng.

Nguyên chủ là nha hoàn của Vân Linh cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cho nên cùng Vân Linh đến trấn Nam Nguyệt sinh hoạt.

Tô Mộc đứng dậy, thấy trời chạng vạng tối im ắng, chỉ có tiếng bọ, cùng với Cửu Huyền, cũng chính là tiếng chó sủa.

Khi nguyên chủ ra ngoài tìm chó, liền phát hiện nó chơi trên bãi cỏ bên cạnh Viên gia, không nghĩ tới Cửu Huyền nhìn thấy nguyên chủ liền bỏ chạy, nguyên chủ nhanh chóng đuổi theo phía sau.

Cứ đuổi theo mãi, nguyên chủ vẫn không chú ý tới, mình đã đến một địa phương hoàn toàn xa lạ.

Không thấy bóng dáng một người nào, ý tưởng hỏi đường của Tô Mộc không thể thực hiện được, Cửu Thiên Tuế lập tức đưa ra biện pháp giải quyết.

【 Ký chủ, cô nhìn những đạo cụ của mình xem, có một thẻ "Hoa tiêu", cô có thể sử dụng để dẫn đường đến địa phương cô mong muốn. 】

Để ký chủ thấy đạo cụ sử dụng tốt, sau đó sẽ dùng nhiều đạo cụ hơn, mà dùng nhiều đạo cụ tương đương với tốn tích phân, hắc hắc...

"Không cần." Tô Mộc đứng dậy, vỗ vỗ người mình.

Liền đứng tại chỗ chờ, cô đã tính thời gian, đời trước nông phu nhặt nguyên chủ còn hơn mười phút sẽ đi ngang qua nơi này.

Quả nhiên như Tô Mộc tính toán, một nông phu râu lôi thôi, người mặc bố y kéo xe bò đi ngang qua.

Ý tưởng muốn Tô Mộc dùng đạo cụ của Cửu Thiên Tuế tan biến, trái tim như bị bóp nghẹn...

Trời chạng vạng tối, ánh hoàng hôn rực rỡ, nông phu nhìn thấy trên mảnh cỏ, một nữ tử quần áo xinh đẹp đứng đó, cùng hoàng hôn xen lẫn nhau rất nổi bật, giống như tiên nữ đi lạc xuống trần giang.

Nông phu ngây ngốc nhìn, thấy tiên nữ kia từng bước đi đến chỗ mình, nhìn khuôn mặt nàng trắng nõn nhỏ nhắn, môi hồng lạnh nhạt khẽ mở: "Xin hỏi, Viên gia đi như thế nào?"

"Hả? Cái, cái gì?"

Tiên nữ nói chuyện với gã? Giọng nói thật dễ nghe, leng keng giống như nước suối trong vắt, khiến người ta vui vẻ thoải mái.

"Xuân phong trấn Viên gia đi như thế nào." Tô Mộc lại lần nữa mở miệng.

Nông phu chậm rãi lấy lại tinh thần, tim chợt đập nhanh hơn, nàng, nàng lạc đường?

Là người Viên gia sao?

Nhưng trên đường gã đến đây cũng không gặp người tìm nàng...

Nông phu nhìn cô đáy mắt nóng bỏng hơn.

Không có ai biết, phải, chỉ cần gã đem giấu tiên nữ trong nhà cho tốt, sẽ không có người biết.

Ý muốn càng thêm mãnh liệt, càng không thể kiềm chế, nông phu khống chế biểu tình chính mình, mở miệng: "Ta cũng đang muốn đi đến đó, ta đưa tiên nữ cô nương đi cùng."

☆☆☆☆☆


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net