Chương 76: Nha hoàn đến rồi (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Long Thần quốc dân khí mở rộng, bá tánh an cư lạc nghiệp, hàng năm Vân Lâm luôn đóng quân ở biên cảnh, công lao của thiếu tướng quân không ai không biết, cho nên ra trước cổng kinh thành, nghe được không ít giọng chào hỏi thẹn thùng của nữ tử.

Vân Lâm chỉ lễ phép gật đầu, đối với những giọng nói đó không có đáp lại.

Chẳng mấy chốc đã đến phụ đệ thần y.

Từ trên xe ngựa xuống dưới, Tô Mộc đã ngửi thấy mùi dược vị.

Vân Lâm trước tiên đỡ Vân Linh xuống xe ngựa, Tô Mộc nhảy xuống theo sau, ổn định vững chắc đáp xuống đất.

Vân Lâm vốn định quay đầu lại đỡ tay cô, thấy vậy sau đó thu tay lại đỡ Vân Linh.

Vân Linh nằm nhiều ngày như vậy, sắc mặt thực sự không tốt, nhu nhu nhược nhược, cảm giác chỉ cần gió thổi qua liền ngã.

"Các ngươi là người tướng quân phủ, là người tướng quân phủ?" Không có người nào nhưng cửa đột nhiên truyền đến một tiếng nói kỳ quái. 

Vân Linh kinh ngạc, cho rằng mình sinh ra ảo giác: "Ca ca, huynh nghe được không? Cái tiếng nói kia?"

"Là anh vũ* của thần y." Vân Lâm giải thích, chỉ vào con anh vũ màu sắc sặc sỡ đang đứng trên nhánh cây nhô ra khỏi tường. 

*Anh vũ: con vẹt.

"Các ngươi là người tướng quân phủ, là người tướng quân phủ..." Anh vũ kia trong miệng vẫn luôn kêu la một câu như vậy. 

"Tại hạ Vân Lâm là người tướng quân phủ."

"Mỹ nhân, tướng quân phủ tới; mỹ nhân, tướng quân phủ tới..." Anh vũ hướng về phía sau phòng hét lên.

Tô Mộc nhìn con anh vũ có linh tính, đáy mắt sáng ngời.

Con anh vũ này khẳng định có thể bán với giá tốt.

Cửu Thiên Tuế: ... Ở trong mắt ký chủ, cái gì cũng đều là tiền a.

"Kẽo kẹt ——" Một tiếng vang lên, cửa mở.

Tuyệt đại giai nhân sống ở nơi u cốc không người. 

Người mở cửa mặc bạch y, tóc đen, thanh triệt tuyệt tục; mắt phượng, vô tận phong tình.

Người này được khắc họa tỉ mỉ như bước ra từ trong tranh, thiên địa đều vì nhan sắc này mà lu mờ. 

"Vào đi, đứng ngốc đó làm gì" Một giọng nói thâm trầm từ trong miệng mỹ nhân truyền đến. 

"Thần y là, là nam, nam tử sao?" Vân Linh kinh ngạc, buột miệng thốt ra.

"Linh Nhi, không được vô lễ." Vân Lâm làm bộ quát lớn, ngay sau đó nhìn về phía thần y, "Thần y, đã đắc tội."

Thần y liền một ánh mắt dư thừa đều không có, xoay người đi vào nhà.

Anh vũ còn ở kia kêu to: "Mỹ nhân, tướng quân phủ tới..." Bị đồ vật trên tay thần y ném rớt trên mặt đất.

Anh vũ nằm ngay đơ: "Ta đã chết, ta đã chết..."

Vân Linh, Vân Lâm: ... Con anh vũ này thật có kỹ năng biểu diễn hoàn hảo.

Thần y tên thật là Thanh Thời, thế nhân chỉ biết y thuật cứu người của hắn rất giỏi, lại ít người biết tài dùng độc của hắn cũng không kém.

Thế nhân chỉ biết tính cách thần y cổ quái, lại rất ít người gặp qua dung mạo chân thật, khuynh thành* của hắn.

*Khuynh thành: sắc đẹp làm nghiêng đổ thành trì, từ dùng chỉ sức mạnh của sắc đẹp phụ nữ.

-

Không nói nhiều, ngay khi Vân Linh tiến vào phòng, Thanh Thời liền bắt mạch xem bệnh cho nàng.

Thần y thật sự khuynh thành, Vân Linh bị kia dung nhan tuyệt thế làm cho sững sờ, chờ đến lúc phản ứng lại thì mặt nóng bừng lên, nhìn thần y xem bệnh, cả khuôn mặt đều đỏ rực.

"Nha đầu kia, lấy giúp bản thần y đồ vật kia, trên giá bên tay phải, chiếc hộp màu bạc."

Tô Mộc chuẩn xác dựa theo hắn nói đem chiếc hộp cầm lại đây.

Sau đó, Thanh Thời cực kỳ tự nhiên liền sai sử Tô Mộc.

"Bệnh này của Vân tiểu thư cần dùng ngân châm trị liệu, có dược liệu phụ trợ, một tháng trị liệu, liền có thể khỏi hẳn, tạm thời ở tại phòng khách phía bên trái." Thanh Thời đem ngân châm thu lại, đưa cho Tô Mộc đứng bên cạnh, Tô Mộc không cần hắn nhiều lời, liền đặt lại chỗ cũ.

"Như thế thật đa tạ thần y." Vân Lâm nói lời cảm tạ, đỡ Vân Linh đi nghỉ ngơi.

Thanh Thời đứng dậy, nhìn thấy Tô Mộc còn đứng ở phía sau, nghi hoặc: "Ngươi còn có chuyện gì?"

"Tiền công."

"?" Thần y ngây ngốc.

Nàng nói cái gì!?

Công, tiền công?

"Thần y mới vừa rồi sai sử ta cầm hộp, cầm giấy bút, còn..." Tô Mộc đem sự việc từng cái một liệt kê ra, cuối cùng nói, "Tổng cộng là mười lượng bạc."

Thần y: "..."

☆☆☆☆☆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net