Thứ nữ trọng sinh (16)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
không kém chút nào."

Sau khi bị mỹ mạo của Bắc Niệm Cẩm kinh diễm, có người rất nhanh nhớ lại những chuyện xảy ra lúc trước.

"Xinh đẹp thì có ích lợi gì. Nữ nhân này là một mỹ nhân rắn rết, không biết xấu hổ. Đã trộm thơ của Vô Danh công tử làm của riêng, còn vô sỉ hãm hại Vô Danh công tử."

Bên cạnh có người không hiểu hỏi: "Ai là Vô Danh công tử?"

"Vô Danh công tử là Đệ nhất mỹ nhân Đại Đoan Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường mới là mỹ nhân chân chính, người trước mặt uổng có túi da đẹp, bên trong đã đen xì rồi." Người qua đường sắc bén nói.

Những âm thanh như thế từ bốn phương tám hướng truyền vào tai Bắc Niệm Cẩm.

Tâm tình tốt của Bắc Niệm Cẩm bị những lời này đánh bay hết.

Bắc Vũ Đường, lại là Bắc Vũ Đường!

Chỉ cần nàng còn ở đây, mọi người chỉ biết đến nàng!

Bắc Niệm Cẩm thu lại mọi oán niệm, nhu nhược đáng thương nhìn Phong Lâm Uyên.

"Tử Kiện, chàng còn nhớ ta chứ?"

Phong Lâm Uyên nghe nàng ta một câu Tử Kiện, hai câu Tử Kiện, cứ như là họ quen thuộc lắm, nhưng hắn không thân với nàng ta mà, OK? Trừ một lần gặp mặt ở Thưởng cúc yến ra, họ chưa từng gặp nhau đâu!

Nhưng nhìn nàng ta cứ như là giữa họ có chuyện gì ấy.

"Bắc tiểu thư, có chuyện gì? Nếu không có việc gì, lập tức lui ra. Trẫm thứ ngươi vô tội." Phong Lâm Uyên nể mặt Bắc Vũ Đường, không làm mọi chuyện quá khó coi.

Nhưng sao Bắc Niệm Cẩm có thể ngoan ngoãn rời đi?

Nàng ta vất vả lắm mới chờ được cơ hội, nếu lúc này bỏ lỡ, không biết lần sau sẽ là lúc nào. Huống hồ nàng ta đang có hài tử của hắn, không thể chờ được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net