Chương 42:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lê Tuần cười, giống như một người cha già đã làm việc chăm chỉ để nuôi dạy con trai của mình và cuối cùng đã được đền đáp, vừa nhẹ nhõm vừa có chút buồn bã.

  Hắn không muốn ăn bít tết tái chín như Lê Mông muốn ăn bánh bao trứng muối, hắn rất vui vì sau khi mất bình tĩnh, Lê  Mông vẫn nhớ tới mà quan tâm đến hắn.

  Khi Lê Tuần đang ăn, Lê Mông xem TV trên ghế sofa trong phòng khách, cậu không thể hiểu tiếng Anh và tiếng Pháp nói trong các chương trình TV, nói một cách tương đối, tiếng Anh dễ hiểu hơn nhiều, thậm chí cậu còn có một sự thân thiết đã mất từ ​​​​lâu.
( Lê Mông từng ở nước ngoài)

  Đôi khi một số trường hợp xảy ra, khi học ngoại ngữ tiếng Anh trên lớp, cậu cảm thấy hơi phiền phức, nhưng khi gặp một số ngôn ngữ thứ ba mà cậu không biết gì về nó, cậu cảm thấy khi nghe tiếng Anh dễ hiểu hơn nhiều.

  Không chỉ ngôn ngữ, mà cả con người, ít nhất Lê Mông  quen biết một số người khi ở Trung Quốc, nhưng ở đây cậu chỉ quen có một mình Lê Tuần.

  Trong thâm tâm cậu biết rằng nếu cậu không phát triển mối quan hệ xã hội của riêng mình sau khi ở đây một thời gian, sự phụ thuộc của cậu vào Lê Tuần sẽ ngày càng sâu hơn.

  Nhưng bây giờ cậu không có hứng thú gặp gỡ những người bạn mới, hơn nữa, Lê Tuần có thể sẽ không cho cậu cơ hội tự do kết bạn.

   Lê Mông nhìn chằm chằm vào những khuôn mặt phương Tây xa lạ trong chương trình truyền hình một lúc, sau đó nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay, vẫn còn bối rối.

  Cậu chưa từng yêu đương, cũng chưa từng nghiêm túc thích ai, đây là lần đầu tiên cậu động tình cảm, gặp phải tình huống này, căn bản không biết nên làm thế nào.

  Và bây giờ cậu thậm chí không có lấy một người bạn để tâm sự, cậu phải một mình suy nghĩ mọi thứ trong lòng, cậu  vẫn không thể hiểu được, càng nghĩ lại càng rối bời không tìm ra bất kỳ manh mối nào, nghĩ đến đây, cậu lại bắt đầu cảm thấy oan ức, vừa bị oan ức, nước mắt lại tuôn ra.

  Sau khi Lê Tuần  n cơm xong, thấy Lê Mông đang khoanh chân ngồi trên sô pha, mặt vùi vào đầu gối, còn tưởng rằng cậu buồn ngủ, liền bước tới ôm cậu ngủ, không ngờ tay lại vừa chạm vào người, Lê  Mông ngẩng mặt lên, khuôn mặt đẫm lệ, hai mắt đỏ bừng vì khóc, mơ hồ nước mắt nhìn hắn, nhận ra hắn lập tức vùi mặt trở về.

Trái tim của Lê Tuần lập tức đau nhói, hắn nghĩ rằng Lê Mông vừa rồi đã mất bình tĩnh, nếu không cậu đã không đặt mọi người sang một bên ăn trong yên bình.

  “Mạnh Mông…” Lê Tuần  không biết vì sao cậu  lại khóc như vậy, cũng không biết nên an ủi như thế nào, gọi xong liền ngồi xuống bên cạnh, sau đó cẩn thận từ phía sau duỗi tay ra ôm cậu.

   Lê Mông cảm thấy xấu hổ vì những sai lầm liên tiếp của mình, cậu  xấu hổ không dám ngẩng mặt lên, ngay khi Lê Tuần đến gần cậu, cậu  càng cảm thấy có lỗi, không chỉ nước mắt tuôn rơi dữ dội, ngay cả vai cậu  cũng bắt đầu khẽ run lên.

  Thấy cậu khóc thảm thiết, Lê Tuần  luồn cánh tay còn lại qua ống chân cậu, ôm ngang cậu, đứng dậy đi lên lầu đi vào phòng ngủ.

  Lê Mông  sửng sốt, vô thức choàng tay qua cổ Lê Tuần , sau khi nhận ra mình sẽ không ngã, on vùi mặt vào cổ Lê Tuần và tiếp tục khóc.

  Không biết có phải vì Lê Tuần thơm quá hay không mà khóc được một lúc thì ngừng khóc.

  Sau khi trở lại phòng, Lê Tuần  bế cậu đến bên giường, nhìn khuôn mặt đang khóc của cậu, khẽ thở dài, sau đó đi vào phòng tắm vặn một chiếc khăn nóng giúp cậu lau mặt.

  Lê Mông  lùi lại nhưng không né được, đành phải nhắm mắt ngẩng mặt lên để Lê Tuần  lau cho mình.

   Lê Tuần nhẹ nhàng lau mặt cho cậu, hôn lên mắt cậu, sau đó ôm lấy cậu, dịu dàng nói: “Manh Manh, nếu em có chuyện gì không vui thì nói với anh, đừng để trong lòng, nếu không anh sẽ đoán già đoán non không biết vì sao em không vui."

  Lúc đầu Lê Tuần còn tưởng rằng là bởi vì hắn đùa giỡn vài câu, Lê  Mông liền nổi giận, không nghĩ tới hắn bỏ lại cậu một mình hồi lâu liền khóc như vậy, hiển nhiên còn có nguyên nhân khác, Lê Tuần  cũng không đoán được, vì vậy hắn chỉ có thể trực tiếp hỏi.

  Lê Mông nằm trên vai hắn  không nói gì.

  “Meng Meng?” Lê Tuần  lại gọi cậu.

  “Tôi muốn uống nước.” Lê  Mông nhỏ giọng khóc nói.

  Có lẽ là bởi vì khóc quá nhiều, on hiện tại đột nhiên cảm thấy rất khát nước.

  Lê Tuần đi lấy cho onmột cốc nước ấm, đưa cho cậu  nhìn cậu  uống cạn, sau đó hỏi: "Còn muốn uống nữa không?"

  Lê Mông lắc đầu, vừa rồi trong mắt còn có chút nước mắt, hiện tại cậu  thật sự không muốn mở mắt ra, sau khi Lê Tuần cầm lấy cái chén trong tay, mí mắt rũ xuống nằm ở trên giường.

  Lê Tuần đặt cốc lên tủ đầu giường, leo lên giường, sau khi nằm xuống liền đi đến bên cạnh cậu, thấy cậu không chống cự liền vươn tay ôm cậu vào lòng.

  Một lúc sau, Lê Mông chen vào trong lòng hắn, áp mặt vào ngực hắn, vươn tay ôm lấy eo hắn.

   Lê Tuần sửng sốt một hồi, cảm thấy Manh Mông lại đối với mình làm nũng, đang định nói gì đó, chợt nghe thấy Lê Mông nhỏ giọng hỏi: "Anh thích tôi sao?"

  Lê Mông vừa thốt ra đã hối hận, muốn rút lại lời nói.

  Hỏi loại vấn đề này, ngoại trừ làm cho mình nhìn ngu xuẩn, cũng không có ý nghĩa gì, cho dù Lê Tuần  muốn có một đứa con, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngay lúc này nói không thích mình, cho nên cũng không hỏi được kết quả cậu  mong muốn.

  Lê Tuần trả lời cậu ngay, mà là từ trong ngực nâng mặt cậu lên, để cho cậu nhìn hắn, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe vì khóc của cậu  mà hỏi: "Em cho rằng tôi không thích em nên em không vui sao?”

  Đây quả thực là như vậy, nhưng Lê Mông  xấu hổ không thừa nhận, cụp mắt nhìn chiếc cằm thon của Lê Tuần nghĩ muốn cắn một miếng.

  “Manh Manh, nhìn anh này,” Lê Tuần ôm mặt cậu, nhìn vào mắt cậu nghiêm túc nói: “Đương nhiên là anh thích em, rất thích em, hơn nữa càng ngày càng thích em, anh còn tưởng rằng em đã biết, vì chuyện này mà khiến em không hài lòng, anh xin lỗi em, lẽ ra anh phải nói ra."

  Nhịp tim của Lê Mông lại hỗn loạn, cậu không thể phân biệt được Lê Tuần đang nói thật hay nói dối, nghe rất chân thành, nhưng một người như Lê Tuần sẽ thực sự có tình cảm với mình? Cũng không phải loại ham chơi, cũng không phải vì đứa bé mà chiều chuộng mình, đơn giản là hắn thích mình, có thể sao?

  "Em không tin tôi sao? Tôi trong lòng em không đáng tin như vậy sao? Tôi không thích em, tôi  tại sao phải ở cùng em, tại sao lại muốn em  phải gả cho tôi?" Lê Tuần cũng cảm thấy có chút áy náy, đây là lần đầu tiên người hắn thích đặt câu hỏi về tình cảm của hắ, Lê Mông mặc dù không nói gì, nhưng vẻ mặt của cậu  lộ rõ ​​​​sự khó tin.

  Lê Mông bị câu hỏi của hắn làm cho có chút áy náy, tim đập so với lúc trước còn nhanh hơn, tim như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, hai má có chút nóng lên.

  "Anh...không...không phải vì đứa trẻ...thì..."

  Lê Tuần lần này thật sự tức giận, trực tiếp hung hăng hôn cậu, bịt miệng tiểu gia hỏa để hắn không nghe được những lời nói khiến hắn khó chịu.

  Khi nụ hôn kết thúc, hơi thở của cả hai đều hỗn loạn, Lê Mông  tin những gì Lê Tuần  vừa nói, nhưng cậu vẫn không thể hoàn toàn yên tâm.

  Lê Tuần  dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa làn da mịn màng mềm mại trên mặt cậu, thở hổn hển nói: “Tôi thích em, không có đứa con này cũng sẽ thích em, trước khi biết em có thai, tôi đã định quay lại theo đuổi em để có một cuộc nói chuyện nghiêm túc với em. Trong tình yêu, tôi đã nghĩ đến việc kết hôn với em khi tôi biết rằng em có khả năng sẽ có đứa con của chúng ta."

  Lê Tuần thấy Lê Mông ngẩn ra, không nói chuyện, lại hỏi: "Manh Manh, em cũng thích tôi đúng không?"

  Lê Mông khó nghĩ, hai mắt mở to, ngay cả nháy mắt cũng quên.

  Cậu  nhìn khuôn mặt cực kỳ tuấn tú của Lê Tuần  ở gần như vậy, tim đập như sấm, đầu choáng váng, tia lý trí cuối cùng nhắc nhở cậu đừng dễ dàng tin lời ngon ngọt của Lê Tuần cũng hoàn toàn rời bỏ mình.

  Lê Tuần  nhìn Lê Mông hai má càng ngày càng đỏ, hai mắt càng ngày càng sáng, không nói một lời bò lên người hắn, giống chó con ngửi cổ hắn, sau đó... há miệng cắn cằm hắn.

  Lê Tuần sững người một lúc, cố hết sức kìm nén khóe miệng nhếch lên, mặc dù tiếng cười sắp sửa nuốt xuống, lồng ngực rung động.

  Lê Mông cảm giác được hắn đang cười, liền dùng sức một chút, sau khi cắn xong liền buông ra, chỉ để lại trên cằm hắn một hàng vết răng rất nông và ngay ngắn, sau đó ánh mắt cụp xuống, nhìn chằm chằm hắn. Cậu nhìn yết hầu gợi cảm của hắn cúi xuống cắn một miếng nữa.

|

Cậu đã thèm muốn hai nơi này của Lê Tuần  từ lâu,  hôm nay cuối cùng cậu  cũng đã qua được cơn nghiện.

  Lê Tuần  bị cậu  chọc ngứa, nhưng không dám động đậy tí nào, sợ Lê Mông lại nổi giận.

  Nói thật, trước giờ chưa từng có ai dám cắn hắn như vậy, dù sao cổ cũng là một trong những cơ quan trọng yếu của cơ thể con người, chỉ cần Lê  Mông dùng một chút lực cắn vào động mạch cảnh của hắn, thì tính mạng của hắn sẽ  gặp nguy hiểm.

  Nhưng hắn vẫn dung thứ cho hành vi của Lê Mông .

  Lê Mông thỏa mãn cắn một cái, lại liếm liếm, sau đó mới buông ra, lười biếng nằm trên người hắn, vùi mặt vào vai cùng cổ hắn, không nhúc nhích.

  Biết cậu chưa ngủ, Lê Tuần  vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, bắt đầu từ trên xuống dưới giống như vuốt ve một con mèo.

  Nếu Lê Mông thực sự là một con mèo, thì bây giờ cậu  đã phải kêu meo meo rồi.

  Cậu cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cậu  lại xấu hổ khi đối mặt với Lê Tuần, và trốn tránh một lúc như đà điểu, cho đến khi quản gia đến gõ cửa một lần nữa, sau đó cậu  đột nhiên đứng dậy khỏi Lê Tuần .

  "Hôm nay em vẫn muốn cắt tóc chứ? Thợ cắt tóc chắc đã đến rồi." Lê Tuần nói.

  Hắn thầm nghĩ lát nữa phải nói chuyện với quản gia, không được quấy rầy bọn họ nếu không có việc gì quan trọng, nếu không quá thời hạn ba tháng hắn sẽ muốn đánh người.

  Mà nếu thật sự không nhịn được nổi giận với quản gia, Lê  Mông còn có thể mắng hắn.

  Lê Mông ngồi dậy, đưa tay vò đầu tóc, quả nhiên là quá dài, tuy rằng hiện tại cậu  không muốn động, nhưng thợ cắt tóc đã tới, khó có thể để người khác lãng phí một chuyến, cho nên cậu  gật đầu, sau đó lại cảm thấy có chút không vui, cậu ngượng ngùng nói: "Em đi vệ sinh trước."

  Lê Tuần đi mở cửa cho quản gia và xác nhận rằng thợ cắt tóc đã đến và thợ may đang trên đường.

  Lê Mông vào phòng tắm rửa mặt, khi ngẩng đầu lên thì vô tình nhìn thấy vết hằn trên cổ, mặt lại bỏng rát.

  Lúc này cậu mới phát hiện trên cổ mình có một cái dấu hôn, là Lê Tuần  trước bữa ăn làm ra, cậu bộ dạng này đi xuống ăn cơm, trước mặt quản gia cùng người hầu khóc thật thảm điều này làm cho người khác nghĩ gì?

  Lê Mông nhìn vết đỏ trên cổ, có chút phát điên, trong lòng thầm than Lê Tuần để lại vết trên cổ, không nhắc nhở cậu thay quần áo trước khi xuống, thật quá đáng!

  Nói rằng thích cậu chắc chắn là một lời nói dối, cậu  đoán hắn chỉ chờ đợi để xem biến mình thành kẻ ngốc, kẻ nói dối! Đồ tồi!

  Lê Tuần  đợi một lúc không thấy Lê  Mông đi ra, bèn bước tới hỏi: "Meng Meng? Em không sao chứ?"

  Lê Mông  đang hờn dỗi trong phòng tắm  phớt lờ hắn.

   Lê Tuần  đi tới gõ cửa, "Manh Manh?"

  Lê Mông vẫn còn rất tức giận, càng nghĩ càng tức giận, tức giận đến đá cửa.

  Nhưng cậu  quên mất mình đang đi dép lê, may mà cậu không dùng nhiều sức, nhưng vẫn rất đau.

  "Mengmeng? Em sao vậy? Em đụng phải chỗ nào à? Mengmeng, em có nghe thấy anh nói không? Em có thể mở cửa không?" Giọng nói của Lê Tuần trở nên lo lắng.

  Lê Mông cau mày, cũng không dám để hắn một mình quá lâu, vừa gõ cửa, cậu đột nhiên mở cửa, trừng mắt nhìn hắn, sau đó xông tới hung hăng cắn một cái vào cổ hắn, lần này là một vết cắn thực sự sâu, tất cả các vết cắn da bị nứt và nhanh chóng ngửi thấy mùi máu.

  Lê Tuần đau đến rít lên một tiếng, cũng không dám phản kháng, cắn đủ lâu sau mới hỏi: "Làm sao vậy? Tôi làm sao chọc giận em?"

  Lê Mông không có trả lời, mà là đột nhiên xoay người xông trở lại phòng tắm súc miệng, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi ngọt ngào, súc miệng xong không nhịn được nôn vào trong bồn cầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC