Chương 43:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lê Tuần không quan tâm đến vết thương trên cổ, vội vàng đi theo để chăm sóc Lê Mông, đột nhiên nôn mửa.

  Không biết là do mùi máu tươi kích thích hay là do tâm tình thăng trầm, lần này Lê  Mông nôn rất nặng, trong bụng đều nôn ra hết kể cả axit trong dạ dày, ngay cả cổ họng cũng bị đau.

  Lê Tuần  vỗ lưng cậu một hồi để cậu bình tĩnh lại, cầm lấy nước, sau khi cậu ngừng nôn mới cẩn thận đưa lên miệng cho cậu súc miệng.

  Lê Mông súc miệng xong, cúi người thở hổn hển một lúc, vết ửng đỏ dị thường do nôn mửa trên má dần dần biến mất, cuối cùng trở nên tái nhợt.

  Cậu nôn ra mọi thứ, nhưng cậu vẫn cảm thấy khó chịu trong bụng, cậu  không còn nhiều sức lực, cậu  trông có vẻ ốm yếu.

  Lê Tuần đỡ cậu đi ra, để cậu  ngồi trên giường  hỏi cậu  có muốn uống nước không.

  Đúng là nôn xong sẽ cảm thấy khát nước, Lê Mông uống chút nước ấm, nhắm mắt lại ngồi ở đầu giường, căn bản không muốn động.

  “Em nghỉ ngơi một hồi đi, ngày mai anh kêu bọn họ trở lại.” Lê Tuần  nhẹ giọng nói.

  Lê Mông ậm ừ, hiện tại cậu  thật sự không có sức lực đứng dậy, hơn nữa... Cậu  không muốn người khác nhìn thấy vết tích trên cổ.

  Nghĩ đến đây, cậu  trừng mắt nhìn Lê Tuần  với vẻ oán hận.

  "Có chuyện gì vậy em yêu? Anh  làm em tức giận sao?" Lê Tuần khiêm tốn nói.

  Lê Mông cũng không còn tức giận như vậy nữa, nhưng trong lòng vẫn có chút trách móc, nhưng xấu hổ không nói thẳng ra được, phồng má, nhỏ giọng mắng một tiếng lưu manh.

  Lê Tuần  còn đang ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu tại sao cậu lại tức giận với mình, bèn đặt tư thế ngồi xuống, tiếp tục cẩn thận hỏi.

  "Lần sau. . . Đừng để vết tích trên cổ em, vừa rồi em xuống ăn cơm anh không có nhắc nhở, bọn họ đều nhìn thấy." Lê Mông vừa ủy khuất vừa xấu hổ nói.

  Lê Tuần  chợt nhận ra, nhanh chóng nhận lỗi của mình: "Được rồi, được rồi, anh nhớ rồi, anh không cố ý, lần sau anh sẽ không làm như vậy."

  Lê Mông thật ra rất dễ dỗ dành, nghe hắn nói như vậy cũng không tức giận, giục hắn mau đi xuống, thay mình nói lời xin lỗi với thợ cắt tóc, hẹn người ta  hôm khác quay lại.

  Lê Tuần  đi ra ngoài nói với quản gia, nhân tiện bảo người hầu bưng lên một đĩa nước gừng quả mơ và nho khô, nhân tiện còn có một ít hoa quả khô.

  Chỗ bị Lê Mông cắn trên cổ còn chưa lành hẳn, một hàng dấu răng đẫm máu sáng ngời, biểu cảm quản gia có chút khó coi, tiểu nha hoàn càng đỏ mặt.

  Trước Lê Tuần , hắn rất ít đưa người về nhà, thỉnh thoảng dẫn bạn trai về qua đêm, đều là dấu vết động tình trên người người khác, quản gia ở cùng hắn nhiều năm, ông chưa từng thấy ai dám cắn vào cổ hắn , vẫn cắn rất mạnh, vết thương có chút sưng đỏ.

Lê Tuần  dặn dò xong, đang muốn trở về phòng, quản gia đột nhiên do dự nói: "Cậu chủ, cậu có muốn đi xử lý vết thương trên cổ của mình không?"

  Lê Tuần  vươn tay sờ sờ, vết máu đã khô, hắn thản nhiên nói: "Không sao, lát nữa tôi dùng cồn lau."

  Quản gia không nói gì nữa, thầm nghĩ vị hôn phu của cậu chủ thật sự không giống với những người bạn trai bình thường, lần này cậu chủ của bọn họ hẳn là nghiêm túc rồi.

  Lê Tuần  trở lại phòng, thấy Lê  Mông sắc mặt còn có chút tái nhợt, đi tới sờ sờ đầu của cậu , đau lòng hỏi: "Em còn khó chịu sao?"

  Lê Mông mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hắn , trong lòng nóng lên, yếu ớt nói: "Khá hơn rồi."

  Người hầu nhanh chóng bưng lên đồ ăn vặt mà Lê Tuần  muốn, Lê Mông uống chút nước, sau đó nuốt một quả mận chua ngọt, ăn hai ba cái, cảm giác khó chịu trong bụng rốt cuộc cũng từ từ giảm xuống.

  "Em có muốn một số loại hạt không?" Lê Tuần hỏi.

  Lê Mông  gật đầu, và Lê Tuần  bắt đầu kiên nhẫn bóc các loại hạt cho cậu , chẳng hạn như quả óc chó, hạnh nhân, hồ đào, hạnh nhân, quả phỉ và hạt dẻ, cho cậu  ăn giống như cho một con sóc nhỏ ăn.

  Lúc Lê  Mông không muốn ăn nữa, Lê Tuần đặt đĩa sang một bên, lấy khăn ướt lau miệng, tự mình lau tay, sau đó đi lên giường, ôm cậu vào lòng, hôn lên má cậu, cẩn thận nói : " Manh Manh, lần sau nếu tức giận với anh, trực tiếp đánh anh một cái, đừng cắn, cắn có thể lại nôn ra, anh có lỗi với em, không đáng."

  Lê Mông quay đầu nhìn vết thương trên cổ hắn, xấu hổ nói: “Thật xin lỗi, lúc đó em không kiềm chế được cảm xúc, còn đau không?”

  "Đau quá, đau quá, người yêu hôn anh sẽ tốt hơn." Lê Tuần  nói một cách khó nhọc.

  Trong lòng Lê Mông không khỏi mắng hắn vô liêm sỉ, nhưng nhìn vết thương thảm hại của hắn, vẫn cúi người hôn lên cằm hắn một cái.

  “Còn đau, hôn nữa đi." Lê Tuần xoa xoa mặt.

  Lê Mông lườm hắn một cái, hung hăng hôn lên môi hắn, đỏ mặt nói: “Không được, để em giúp anh bôi thuốc.”

  Lê Tuần  đáng yêu đến mức ôm cậu và hôn cậu lần nữa, sau đó vui vẻ đi lấy hộp thuốc và nhờ Lê Mông bôi thuốc giúp mình.

  Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Lê Tuần có chút lo lắng nói: "Hay để tự anh làm đi? Chỉ nhìn thôi em có buồn nôn không?"

  "Không, vừa rồi em nôn đã nôn rồi bây giờ, em sẽ không nôn nữa." Lê Mông từ trên giường đứng dậy, mở hộp thuốc, lấy bông gòn nhúng vào cồn giúp hắn lau vết thương.

  Lúc này trực giác cậu mới cảm nhận được mình cắn mạnh như thế nào, cậu cắn mạnh đến mức Lê Tuần không hề tức giận.

  Tim Lê Mông lại đập nhanh hơn, hai tay khẽ động, cẩn thận lau sạch vết máu khô quanh vết thương từng chút một.

  “Đau không?” Lê Mông không nhịn được hỏi, cẩn thận dùng tăm bông thấm cồn xoa lên vết thương.

  Rượu đúng là làm da bị trầy xước, nhưng nỗi đau này đối với Lê Tuần  chẳng là gì, hắn  sợ Lê  Mông chịu áp lực tâm lý nên cười nói: “Em có muốn hôn anh nữa không, bảo bối?”

  Lê Mông bĩu môi, mặc kệ hắn, tiếp tục rửa vết thương.

  Sau khi lau sạch vết máu, Lê Mông  bôi một ít cồn i-ốt lên một số chỗ sưng đỏ, sau đó dán hai miếng băng cá nhân lên vết thương.

  Lê Tuần đưa tay sờ sờ, nhìn cũng biết nó xấu cỡ nào, có chút chán ghét nói: "Không dán cái này được không? Dán cái này quá xấu."

  "Nhỡ vết thương bị nhiễm trùng thì sao? Có lẽ sẽ để lại sẹo."Lê Mông có chút áy náy, lẽ ra không nên cắn mạnh như vậy.

  “Để lại sẹo thì để lại sẹo, là dấu ấn của em đối với tôi.” Lê Tuần  cười có chút nghiêm khắc.

  "Không, đừng tháo nó." Lê Mông kiên quyết.

  “Vậy lại hôn anh đi.” Lê Tuần  bất đắc dĩ nhìn cậu nói.

  Lê Mông  không thể không hôn hắn  lần nữa, khi cậu  định rút lui, Lê Tuần đã ấn vào sau đầu cậu  và hôn sâu hơn, Lê Mông sau khi hôn, cậu  choáng váng ngồi trên đùi người đàn ông, hai đầu gối tách ra. Toàn bộ cơ thể gần như bị treo trên người của Lê Tuần , và sau khi hôn cậu không nhận ra tư thế của mình 
đáng xấu hổ như thế nào.

  Lê Tuần đoán cậu sẽ xấu hổ, sợ cậu ngại ngùng nên phòng ngừa xoa đầu cậu , chuyển đề tài: "Đói bụng không? Có muốn uống trà chiều không?"

  Lê Mông  nôn hết thức ăn ra, hiện tại cậu cũng không buồn nôn, tự nhiên là đói, cậu  đỏ mặt xuống xe Lê Tuần , nói: "Em đi thay quần áo trước."

  Lê Tuần  liếc nhìn vết hằn trên cổ cậu , nhã nhặn nói: "Em có muốn mặc áo sơ mi không? Anh đi lấy cho em."

  Lê Mông ậm ừ, ngồi ở trên giường chờ hắn đưa quần áo.

  Lê Tuần nhận lấy quần áo, đưa cho cậu  sau khi tỉnh táo xoay người nói: "Em thay đi, anh không nhìn."

  Không có cách nào, chàng vợ quá nhút nhát lại dễ nổi nóng, hắn chỉ có thể chiều lòng trước rồi tính sau.

  Nói xong, Lê Mông không nỡ để hắn đi ra ngoài, đảm bảo hắn không nhìn thấy mình, vội vàng thay quần áo, cài khuy áo sơ mi lên trên, nhét gấu quần vào trong chiếc quần dài màu xám đậm bình thường, sau đó đi ra khỏi giường và nói với hắn: "Được rồi, chúng ta đi xuống."

  "Có gì muốn ăn không? Hay là để nhà bếp làm đi?" Lê Tuần  hỏi.

  Lệ Mông nghĩ đi nghĩ lại, thật sự nghĩ không ra đặc biệt muốn ăn cái gì, cuối cùng nói: "Sao cũng được, chỉ cần không quá béo là được."

  Hai người cùng nhau xuống lầu, Lê Tuần  sai đầu bếp chuẩn bị bữa trà chiều theo yêu cầu của Lê  Mông, sau đó đưa Lê Mông ra ngoài đi dạo.

  Lúc này đã hơn bốn giờ chiều, ánh nắng rất tốt, nhiệt độ không cao cũng không thấp, bởi vì gần biển có chút gió.

  Trước khi ra ngoài, Lê Tuần  giúp Lê Mông  mặc một chiếc áo khoác dài màu xanh xám, sau đó nắm tay anh cùng đi dạo.

  Bầu trời rất trong xanh, chỉ xấu hơn một chút so với màu xanh nhìn thấy trên máy bay, những đám mây trắng như bông bồng bềnh trên bầu trời, trôi theo hướng gió.

  Thời tiết như thế này hiếm thấy ở Vận Thành, sương mù càng ngày càng nặng, Lê Mông  ngước nhìn thêm vài lần rồi quay đầu nhìn lại con đường.

  Nơi này ở Bắc bán cầu, bởi vì gần biển nên nhiệt độ cũng không đặc biệt thấp, nhưng cũng thấp hơn Vân Thành hơn mười độ, ngay cả chủng loại thực vật cũng không giống nhau, rất nhiều cây lá kim, tôi đều nhận ra.

Lúc này, lá cây kim tiền thảo vẫn còn màu xanh ngọc bích, một lúc sau sẽ từ từ chuyển sang màu đỏ, đỏ như lửa, sau đó thời tiết trở nên rất lạnh.

  Trong trang viên có một cánh đồng hoa cúc nở rộ, bởi vì diện tích vườn đủ lớn để trồng nhiều loại hoa cúc, những cánh hoa màu hồng giống như pháo hoa nổ, hoa cúc Bellis Tasso* đỏ giống như một quả bóng len, và nhưng bông hoa màu trắng rất đẹp và tao nhã thêm một mãng màu tím nữa, tất cả đều vươn cao, hoa nở rất hăng, khoe sức sống mãnh liệt dưới nắng.

  “Em có muốn đi qua nhìn một chút không?” nhìn Lê  Mông ánh mắt dừng ở nơi đó một lúc lâu, như có điều suy nghĩ hỏi.

  “Rất đẹp.” Lê  Mông thở dài.

  “Đi qua xem một chút, dù sao cũng không có chuyện gì.” Lê Tuần kéo cậu đi.

*Bellis Tasso


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC