Chương 45:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi suy nghĩ một lúc, Lê Mông  cảm thấy những gì Lê Tuần nói có lý nên không khăng khăng đi học trường ngôn ngữ.

  Cậu thực sự có chút tò mò về việc Lê Tuần  có thể nói được bao nhiêu ngôn ngữ, ngoài tiếng Trung và tiếng Anh, Lê Tuần  dường như còn thông thạo tiếng Pháp và có thể hát các bài hát bằng tiếng Tây Ban Nha, cậu tự hỏi liệu hắn  có thể nói được tiếng Tây Ban Nha hay không.

  "Làm sao vậy? Có câu hỏi gì sao?" Thấy cậu  do dự, Lê Tuần chủ động hỏi.

  “Ngoại trừ tiếng Anh cùng tiếng Pháp, anh còn biết tiếng gì nữa không?” Lê Mông rốt cục nhịn không được hỏi.

  Lê Tuần  suy nghĩ trong vài giây và liệt kê những điều tương tự với cậu : "Tiếng Tây Ban Nha ngay từ đầu đã học hát các bài hát tiếng Tây Ban Nha. Quy tắc phát âm nắm vững, nhưng anh chỉ có thể thực hiện giao tiếp bằng miệng đơn giản, và anh không thành thạo lắm.Tiếng Nhật là do anh học do xem anime từ nhỏ, và anh có thể nói một chút tiếng Đức nên không có vấn đề gì trong giao tiếp, nhưng vẫn hơi khó đọc tài liệu chuyên môn. Anh không còn biết gì nữa nên chỉ biết chào và hỏi đường thôi”.

  Ví dụ, trong tiếng Nga, hắn  chỉ dùng vài từ yêu thương, bởi vì hắn  đã hẹn hò với bạn trai người Nga trước đây, nhưng hắn sẽ không nói với Lê Mông   về chuyện này, quá khứ đã qua, và bây giờ hắn  chỉ thích một mình Lê Mông , không cần phải làm cho Lê Mông cảm thấy khó chịu vì những trải nghiệm trong quá khứ của hắn.

  Lê Mông nghe vậy sửng sốt, ngu ngơ như một tên đần đối mặt với  học thần hỏi: "Anh lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy?"

  Không phải là bắt đầu kinh doanh có rất nhiều công việc? Còn Lê Tuần vẫn đang học và khởi nghiệp, làm sao có thời gian rảnh để học nhiều thứ như vậy?

  "Em không cần phải mất nhiều thời gian để học nó. Anh có một trí nhớ khá tốt. Anh gần như có thể nhớ nghĩa của một từ sau khi nhìn nó vài lần. Còn về các quy tắc phát âm và ngữ pháp, anh có thể hiểu được khi anh dành thời gian để đọc nó."

  "Các ngôn ngữ khác nhau có điểm chung. Ví dụ: tiếng Anh và tiếng Đức thuộc nhánh Tây Đức của ngữ hệ Đức, trong khi tiếng Pháp và tiếng Tây Ban Nha thuộc ngữ hệ. Tuy nhiên, nhiều từ trong tiếng Tây Ban Nha và tiếng Anh là cũng tương tự. Đây là những chữ viết thuộc cùng một họ ngôn ngữ Ấn-Âu, còn được gọi là họ ngôn ngữ Ấn-Đức."

  "Tiếng Trung thuộc ngữ hệ Hán-Tạng nên sẽ hơi khó khăn khi học tiếng Anh lúc đầu vì phải phá vỡ rào cản giữa các ngữ hệ khác nhau. Nhưng sau khi học tiếng Anh, việc học tiếng Ấn khác sẽ dễ dàng hơn nhiều. -Ngôn ngữ châu Âu, em học thêm vài ngôn ngữ để nâng cao trình độ.

  "Đối với một ngôn ngữ mới, sau khi nắm vững ngữ pháp cơ bản và các từ thông dụng, hãy sử dụng nó thường xuyên hơn và dần dần sẽ quen thuộc với nó. Nói trắng ra, ngôn ngữ chỉ là một công cụ để truyền đạt thông tin. Khi cần sử dụng công cụ này, hãy học nó tự nhiên sẽ sớm thôi."

  Lê Tuần giải thích cho cậu.

  Lê Mông gật đầu nửa hiểu nửa không, cậu vẫn không thể hiểu được mấy câu này, cậu chỉ biết rằng khi còn là sinh viên năm nhất, cậu  có thể vượt qua 650 điểm cho kỳ thi tiếng Anh CET-6. các khóa học vào các ngày trong tuần. Năm thứ nhất có nhiều khóa học, sách dày và khóa học chặt chẽ, học vớ đọc sách và giáo trình gần như mệt mỏi hơn so với năm thứ ba trung học.

  Cậu đã nghe nói rằng các trường đại học nước ngoài nói chung là dễ vào và khó tốt nghiệp, đặc biệt là những trường nổi tiếng hơn, và thậm chí gần một nửa số sinh viên không thể tốt nghiệp bình thường.

  Về phần tên biến thái Lê Tuần , vừa đi học vừa khởi nghiệp cũng không sao, hắn không chỉ có thời gian học nhiều ngôn ngữ như vậy mà còn có bằng kép, đáng lẽ hắn phải 28 hoặc 9 tuổi khi tốt nghiệp với tấm bằng tiến sĩ Nếu anh ấy dành tất cả cho việc học của mình, anh ấy có thể không thể lấy được bằng tiến sĩ từ trường của mình ở tuổi này, ít nhất bản thân Lê Mông  không có tự tin.

  Thực sự không thể so sánh.

  Lê Mông  ghen tị liếc nhìn Lê Tuần, đột nhiên nghĩ đến đứa trẻ trong bụng mình, thầm nghĩ đứa bé tốt nhất đừng ngu ngốc như mình, nếu có thể thừa hưởng một nửa chỉ số IQ của Lê Tuần  thì cậu  sẽ rất vui.

  "Mông Mông? Em đang suy nghĩ cái gì?" Thấy cậu hồi lâu không nói chuyện, Lê Tuần  không khỏi hỏi.

  Lê Mông cúi đầu nhìn bụng, có lệ nói: "Không có việc gì."

  Cậu hiện tại thật sự không muốn nói chuyện với tên học thần này, thật quá ghen tị.

  Lê Tuần  chú ý tới ánh mắt của cậu, liền nhìn bụng: "Làm sao vậy? Bụng khó chịu sao?"

  “Không.” Lê Mông không thèm giải thích, xấu hổ không nói ra được ý nghĩ nhỏ nhoi của mình, “Nơi này không phải gần biển sao? Em muốn đi ngắm biển.”

  “Bây giờ?” Lê Tuần  hỏi.

  Chủ đề nhảy quá nhanh, hắn có chút không kịp phản ứng.

  “Có được không?” Lê Mông quay mặt nhìn hắn.

  “Đi thôi.” Lê Tuần hùng hổ nói, kéo Lê  Mông từ trên ghế sa lon đứng dậy, giải thích: “Hiện tại không nên đi thuyền, rất dễ chóng mặt, nếu không có thể đi du thuyền. Hôm nay hơi muộn, chúng ta đi dạo bờ biển trước đi, hôm khác dẫn em đi chơi cái khác."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC