Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thằng nhãi con, đến bạn gái của lão tử cũng dám câu dẫn, con mẹ nó, mày biết lão tử là ai không, a!? "

Yến Đăng chỉ cảm thấy mình bị một người đá một phát văng ra phía sau, sau lưng đụng phải vật gì đó cứng, dạ dày quặn lại, dịch dạ dày cuồn cuộn trào lên, nhịn không được nôn khan vài tiếng.

Cậu ngẩng đầu, lấy lại bình tĩnh, chỉ thấy mình đang ở trong một con hẻm nhỏ u tối, đèn đường mờ nhạt, bên cạch đứng mấy bóng người vừa nhìn là biết không phải người trẻ tuổi thiện lương gì, đứng ở giữa đám người là một thiếu niên đầu tóc xanh dựng ngược, trên tay cường tráng có hình xăm.

Tóc xanh trong tay cầm một đoạn thép đen, đang hung tợn trừng mắt nhìn cậu, trên mặt người thiếu niên non nớt này mang theo hung lệ cùng tàn nhẫn, không hợp với độ tuổi.

"Tới, tụi bay mau đè nó lại, lão tử phải đem tên soái ca này hủy dung,  xem nó về sau làm thế nào để câu tam đáp tứ! "

Câu tam đáp tứ: là câu nói dùng để chỉ những người lố lăng, không đàng hoàng, không đứng đắn(nhất là về mặt nam nữ)

Buổi tối, hẻm nhỏ, tóc xanh, đoạn thép.

Nga, thì ra 026 nói đưa cậu về thời điểm là nơi này sao? Kí ức bị thời gian ăn mòn vốn không còn bao nhiêu nay lại từ từ mà hiện rõ trở lại, đã rất lâu, giờ lại rõ ràng giống như mới phát sinh ngày hôm qua.

Yến Đăng lau vết máu khóe miệng, dựa vào cột đèn đường đứng lên, khẽ cười nói: "Ai, nháo cái gì, gọi anh là đầu xanh đi.  Đầu xanh, tôi khuyên anh hiện tại đem đoạn thép trong tay ném đi, sau đó cùng với đám tiểu đệ của anh đem tiền và di động đều giao ra đây, tôi còn có thể xem các anh bị người xúi giục mà thả cho một con ngựa."

Đầu xanh tay cầm đoạn thép đang tính đi tới ngây cả người, hắn muốn nói mày đang nói chuyện cười gì vậy, chỉ là, lời nói đến bên miệng lại theo bản năng nuốt lại vào bụng.

Vì, vì cái gì, nháy mắt lại cảm thấy con gà ốm yếu trước mặt này đổi thành một người khác?

Ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống mặt đất cách đó không xa, rọi ngược lên người thiếu niên đang dựa vào cột đèn, rõ ràng vẫn là cơ thể gầy trơ cả xương, cả người mặt mũi đều bụi bặm, thế nhưng, trong ánh mắt xinh đẹp vốn luôn phảng phất ý cười nhu hòa kia, lại không có một tí nói đùa, cũng không phải mạnh miệng, thản nhiên mà nói ra lời tràn đầy ý vị uy hiếp.

"Cái này giả ngầu sao, tao cho 0 điểm!  Mày  cho rằng đây là ở trường học sao, các lão sư có thể che chở cho mày? Mẹ kiếp, dám  câu dẫn đại tẩu của bọn tao, đá mày một cái đã là nhẹ rồi! "

"Ha ha ha, hoa khôi chúng ta bị đá đến choáng váng rồi, còn tha cho chúng ta một con ngựa. "

Vốn đang hoảng sợ, đầu xanh bị đàn em nói đến hoàn hồn, máu nóng nổi lên: Đúng vậy, tên nhóc này chỉ là học sinh, gầy trơ xương như dân chạy nạn, sức lực phỏng chừng cũng như đàn bà, hắn sợ cái lông!

"Ai, miệng lưỡi khó nghe, đúng là một đám thích tìm đường chết. " Yến Đăng nhìn sắc mặt đầu xanh đỏ lên, duỗi tay từ thùng rác bên cạch lấy ra một cây chổi, rút cán chổi ra, ước lượng, cái này không tồi, miễn là có vũ khí trong tay, chính mình không cần nhân nhượng, đem đám đối diện đánh cho tàn phế.

"Ha ha ha, tụi bay mau xem, tên này, tên này cầm cái gì! "

"Mau quay lại, mẹ nó, tao phải lưu lại, nửa năm sau chỉ cần xem lại cũng đủ chọc tao cười chết"

“Ta a! Ai u ngọa tào”

“A a a a đừng, đau, ô”

“Ai u ai u, a a a”

"Mày, mày đừng tới đây, mày mà qua đây, tao liền la lên! Đừng ô, đau"

Editor: tui nói chứ, không đọc phần trên mà đọc chỗ này tui nghĩ đen tối đó

Một lát sau, đám thiếu niên ban nãy diễu võ dương oai, lúc này rên rỉ nức nở, ôm nhau run bần bật.

Tên lão đại đầu xanh lại càng thê thảm, trên mặt đều là vết sưng, máu bầm, quỳ ghé vào thùng rác bên cạch, ôm cái mông sưng, khóc cũng không dám lớn tiếng.

Bởi vì đại ma vương vừa mới nhíu mày, nói một câu quá sảo (?) , lúc sau xuống tay càng ngày càng tàn nhẫn, đánh càng ngày càng đau.

Nói tới thiếu niên đã đánh đủ chưa? Vì cái gì nháy mắt một cái tính cách liền thay đổi, từ thiếu niên gầy yếu hóa thân thành cao thủ võ công, chỉ cầm mỗi cán chổi tầm tầm thường thường, liền có thể nhẹ nhành đem bọn họ toàn bộ đè đánh?

"Tê, thì ra lúc này, thân thể mình kém như vậy sao? "

Yến Đăng lắc lắc cánh tay có chút nhức mỏi, trong lòng thầm nói nếu không phải có 026 giúp cậu cường hóa thân thể thì làm sao có thể đè đánh đám gà yếu này, cư nhiên thời gian lớn lên tiêu phí như vậy.

Bất quá nghe bụng mình phát ra tiếng kêu vang dội, liền cảm thấy bình thường, thời điểm này, cậu vừa mới đem toàn bội tiền dư  trong nhà dùng làm tang sự cho dưỡng phụ, lại vì lòng tự tôn nên không nghĩ nhờ người khác giúp đỡ, cậu giống như đã ba bốn ngày nay không ăn cái gì đàng hoàng, toàn dựa vào uống nước cho đỡ đói.

"Có thể phiền anh đi mua đồ ăn cho tôi không? " Yến Đăng tìm nửa ngày, rốt cuộc tìm được một tên trên mặt không có vết sưng, rất ôn hòa mà cười hướng đối phương nói

Tên bị điểm danh trước ánh mắt mong chờ của Yến Đăng,  không biết vì sao có cảm giác thụ sủng nhược kinh, đau đớn trên người như biến mất "Được được,  đại ca anh muốn ăn gì? Nếu không đi ăn BBQ, có một quán bán gà nướng rất ngon! " nói còn nhịn không được nuốt nước miếng

"Tôi đói lâu rồi, mua hai cái bánh mì một chai nước lọc là đủ"

Oa, người này lớn lên trông đẹp mắt, trong mắt giống như có ngôi  sao lấp lánh, âm thanh nói chuyện siêu dễ nghe, trách không được đại tẩu muốn theo, tên bị sai vặt mờ mịt đột nhiên cười ngây ngô, một bước như bay chạy đi mua đồ ăn.

Yến Đang ném cái cán chổi bị biến dạng trong tay, đi về phía đầu xanh, nếu nhớ không lầm thì tên này có thuốc lá, cậu thật sự thèm không chịu được, cảm giác nội tạng nhộn nhạo ban nãy vẫn chưa dứt, quả thực có thể đem người khác bức điên, cậu muốn rít một điếu áp lại cơn buồn nôn.

Nhìn Yến Đăng hướng đến chính mình đi tới, đầu xanh giống như bị cường hào cưỡng h**p thiếu nữ, nức nở ôm chặt thân thể, cầu xin nói:

"Mày, đừng, không cần lại đến, tao sai rồi, mày ai?! "

Yến Đăng lấy ra hộp thuốc, rút một điếu, bật lửa, hút hai cái thật sâu,  cảm thụ được nicotin vọt vào đại não có hơi choáng váng, thỏa mãn mà thở ra. Sau đó phát hiện tóc xanh đang trừng lớn hai mắt, bộ dạng mới khóc đến hoa lê đái vũ, nhịn không được có chút buồn cười.

Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

"Tôi làm sao? "

Thiếu niên nửa ngồi xổm dựa vào ven tường, lúc nói chuyện miệng nhả ra sương khói lượn lờ, bởi vì ban nãy vận động mạnh, tóc dài vì mồ hôi mà mướt, có chút hỗn loạn ở trên trán, một đôi mắt xinh đẹp ở sau tóc như ẩn như hiện, ánh sáng ấm áp của đèn đường rọi xuống làn da trắng như thiên sứ, ngón tay dài mảnh khẩy tàn thuốc, cùng với hầu kết khi nói chuyện hơi rung rung, tạo ra một hình ảnh cường đại đánh thẳng vào mặt.

Đầu xanh nhịn không được có chút hoảng hốt, cùng với Yến Đăng so sánh, thì Lâm Vũ Phỉ còn kém xa.

Nghĩ vậy đầu xanh bị âm thanh đè thấp giọng ho khàn của Yến Đăng làm bừng tỉnh, hắn hận không thể tát tỉnh chính mình. Nghĩ tào lao cái gì, Lâm Vũ Phỉ là bạn gái mày, người trước mắt này câu dẫn bạn gái mày, mày đến cửa trả thù không thành lại bị đánh ra nông nổi này, mặt mũi bị người ta dẫm dưới lòng bàn chân nghiền thành tro, mày còn không cảm thấy mất mặt, không cảm thấy hận đến điên!

Chính là, Yến Đăng nhìn rất đẹp, còn hận không thể "đứng lên"༎ຶ‿༎ຶ

Yến Đăng là lão yêu quái, đầu xanh này nói là thành niên cũng không phải, đứa trẻ cũng không phải, trong lòng nghĩ gì đều hiện rõ trên mặt, cậu đều thấy được.

Xem hết từ đầu đến cuối liền nhịn không được muốn cười, nói thật, đã xuyên qua nhiều thế giới gần ngàn năm, cậu đối với diện mạo của mình đều quên không sai biệt lắm, không nghĩ tới lần trở về này có người dùng phương thức kỳ lạ này nói cho cậu biết, cậu lớn lên rất đẹp.

"Anh a, về sau đừng nghe lời gió thổi bên tai, Lâm Vũ Phỉ  đã sớm cùng với Chử Hướng Phi bên nhau, chuyện lần này anh tới tìm tôi cũng là Chử Hướng Phi ở sau lưng Lâm Vũ Phỉ chủ mưu, một mũi tên trúng hai con nhạn" Hồi ức lại một chút, nhìn trên mặt đầu xanh không có chỗ nào sạch sẽ, Yến Đăng có chút mềm lòng.

Thôi, đời trước anh ta bị người xúi giục tới tìm cậu, trong lúc ẩu đả anh ta hủy đi khuôn mặt cậu, cậu lại làm anh ta mù đôi mắt, để lại ác mộng về già, nói trắng ra, cả hai đều là quân cờ trong kế hoạch người khác mà thôi. Đời này đường ai nấy đi, hy vọng từ nay về sau anh ta có thể thông minh hơn, không phải vì người khác, mà là vì chính anh ta.

"Cái gì?! "

Đầu xanh kinh ngạc!

Hắn biết Chử Hướng Phi a, đó là con của cấp dưới của ba hắn, cũng là trong miệng ba mẹ hắn thường nhắc đến con nhà người ta, trước khi Lâm Vũ Phỉ thường nói tới Yến Đăng thì mấy năm về trước, Chử Hướng Phi chính là kẻ hấp dẫn chuyên kéo giá trị cừu hận của đầu xanh. Cái gì mà học tập tốt, lớn lên đẹp, nghe lời hiếu thuận, thông minh, có khả năng blah blah... Trước khi lên cao trung, mỗi lần thành tích thi cử phát ra, đầu xanh luôn bị đánh, nghe ba hắn nói đến Chứ Hướng Phi năm nào cũng được hạng nhất lại ngoan ngoãn, trong lòng hắn vô cũng thống hận.

Thẳng đến khi lên cao trung, Yến Đăng xuất hiện, vô luận là thành tích học tập hay diện mạo đều gắt gao chèn ép Chử Hướng Phi trước kia luôn hạng nhất, chuyện này đem đầu xanh vui đến hỏng rồi, mỗi lần bị lão ba đem Chử Hướng Phi ra so với hắn, hắn liền đem chuyện vạn năm lão nhị (đứng thứ 2) ra chọc Chử Hướng Phi.

Nếu không phải Lâm Vũ Phỉ nói cô thích Yến Đăng, nháo muốn cùng hắn chia tay, hắn đối với người học bá đạp Chử Hướng Phi xuống này rất có hảo cảm.

Thanh mai trúc mã từ nhỏ Lâm Vũ Phỉ cùng với kẻ hắn ghét nhất ở bên nhau? Còn nói dối, làm hắn hiểu lầm Yến Đăng?

Nhìn đầu xanh giống như bị sét đánh ngang tai, ca người ngây ngốc, Yến Đăng nhịn không được có chút thương hại, cậu lại rút một điếu thuốc, châm lửa hút một ngụm, nói: "Trước khi anh tới tìm tôi, có phải có người bên tai anh nói, đừng đánh quá tàn nhẫn, đánh gãy tay chân là được, không phải chuyện gì lớn, dù sao ba anh sẽ che dấu giúp anh? Hiện tại đã là cuối tháng 11, chỉ còn nửa năm nữa là thi đại học, tôi bị gãy tay gãy chân, hoặc là anh không cẩn thận đánh chết tôi, ba anh thật có thể che dấu được sao? Chúng ta gặp chuyện không may, chuyện phía sau dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra đi? "

"A? " Đầu xanh là tiếp tục chết máy, hiện tại chỉ biết u ơ phát ra từ vô nghĩa

"Yến, Yến Đăng, cho ... cho... Tôi chọn bánh mì mới ra lò hôm nay, mau ăn chút đi" chân chạy vặt đã về mang theo một bao bánh mì lớn, nghe âm thanh phát ra từ bùng Yến Đăng, còn tha thiết lấy ra xé một gói bánh mì đưa cho Yến Đăng.

       

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net