Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya.

Thời điểm đồng hồ báo thức reo lên lần thứ nhất, Bách Thần lập tức mở mắt ra.

Đầu tiên, y thông qua chất dẫn dụ cảm giác được trạng thái hiện tại của Long Dục.

Bên trong chất dẫn dụ cường đại vẫn bình lặng, chỉ có chút gợn sóng.

Xem ra đã say giấc nồng. Anh đoán.

Kế tiếp Bách Thần ngồi dậy, nhanh chóng thay đổi trang phục, đi tới trước cửa sổ.

Ban đêm trời không mây, ánh trăng vừa to vừa tròn, tản ra ánh sáng nhu hòa mê người. Bách Thần nhắm mắt lại hít vào một hơi thật sâu, đột nhiên thả người nhảy một cái, hạ xuống vuông góc.

Thời gian giao dịch là hai giờ sáng, địa điểm xác định tại một kho hàng bỏ hoang vùng ngoại ô.

Người của đối phương đã đợi mười mấy phút, mà Tá Cẩm mới mang theo một đám người tới.

Tá Cẩm nghênh ngang đi tới, bước thẳng đến chiếc ghế lão đại đặt ở trung tâm, đặt mông ngồi xuống, ngón tay khẽ gõ một cái. Tiểu đệ sau lưng đã hiểu ý, tiến lên một bước, cúi người xuống gắp sẵn thuốc lá, châm lửa.

Người giao dịch chính lần này là tên đàn ông cao to vạm vỡ, dáng vẻ chức cao vọng trọng, xuyên áo ba lỗ cùng quần đùi, trên cổ đeo sợi dây chuyền vàng đều to hơn ngón tay. Tuy vậy nhìn Tá Cẩm vẫn là cười nịnh nọt, "Cẩm ca thế nhưng đích thân đến, thực sự là vinh hạnh! Vinh hạnh a!"

Tá Cẩm hai chân đan chéo, nhàn nhã mà thở ra một làn khói trắng, "Hết cách rồi, lão đại không tin được người khác, tao chỉ có thể đích thân đến." Lúc nói chuyện trên mặt tràn ngập vẻ đắc ý.

Kim Hạng Liên vội vàng nói: "Vâng vâng vâng, Alpha bên trong có thể so được với Cẩm ca cũng không có mấy cái, ưu tú như vậy, được Long tiên sinh tín nhiệm cũng là tất nhiên nha."

"Được rồi." Tá Cẩm được tâng bốc tuy rằng rất thích a, nhưng mà hoàn thành nhiệm vụ mới là trọng yếu nhất, giao dịch xong lại dùng sức khen cũng không sao.

Tá Cẩm nghiêm mặt nói: "Hàng đâu?"

Kim Hạng Liên chỉ vào đống thùng hàng màu đen phía sau, nói: "Cẩm ca yên tâm, đều chuẩn bị xong cho ngài!"

"Ừm." Tá Cẩm gật đầu, sau đó đưa tay cầm lấy vali thuộc hạ đưa tới, sau khi mở ra ném ở trên bàn, "Đây là toàn bộ khoản tiền, đếm xem có đủ hay không."

Kim Hạng Liên chà xát tay, tròng mắt đều dán ở trên đống tiền, gã vội vàng thu hồi valy, nhếch miệng nở nụ cười, "Cảm ơn Cẩm ca, kiểm tra ngược lại không cần, Cẩm ca làm việc chúng tôi tự nhiên yên tâm!"

Tá Cẩm đem tàn thuốc dẫm tắt, "Vậy thì tốt. Các anh em bắt đầu chuyển hàng đi!"

Ra lệnh một tiếng, các thuộc hạ liền vén tay áo chuẩn bị bắt đầu. Chỉ là không đợi nâng lên cái thùng thứ nhất, đột nhiên một tiếng nổ vang như sấm rền, cửa sắt kho hàng lập tức bị phá thành một cái lỗ lớn đủ để hai người cao to đi qua, khói bụi bốc lên bốn phía xung quanh.

Bên trong khói trắng dày đặc mơ hồ có thể nhìn thấy hai bóng người.

Tá Cẩm nhíu mày lại.

Từ sau lần hàng trước bị người nuốt lấy, Tá Cẩm liền bắt đầu điều tra, nhưng không có kết quả, cho nên trước khi gã đến đây, cố ý quan sát một chút tình huống chung quanh, cũng không có xuất hiện cái gì kỳ quái.

Nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện hai người này là ai? Chẳng lẽ là hai Beta không có khí vị ?

Giày da màu đen từng bước một tiến về phía trước, Bách Thần xuyên qua khói trắng, cả người lộ ra. Bộ quần áo màu đen của y cùng với đêm tối hoàn mỹ dung hợp lại một chỗ, dáng người có vẻ càng thêm cao gầy. Đứng bên cạnh y là Từ Tử Minh, thần sắc trên khuôn mặt thanh tú cùng ngày thường hoàn toàn bất đồng.

Tá Cẩm đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền không nhịn được bật cười, cười đến tràn ngập khinh thường cùng trào phúng, "A! Tao đang thấy ai đây! Ha ha ha ha, nguyên lai là một thằng con hoang cùng một kỹ nữ a! Làm sao vậy? Đêm khuya cô quạnh, đi ra tìm ca ca chơi đùa à!"

"Ha ha ha ha ha..."

Sau khi nhìn rõ người tới, cả người Tá Cẩm cũng không còn căng thẳng như trước, cả đám người cười to chế giễu. Mà Kim Hạng Liên ở một bên lại ra hiệu người của mình không nên cử động, yên lặng mà lùi về sau.

Đối với xem thường của người khác, Từ Tử Minh chưa bao giờ để ý tới, cậu rút ra thanh đao từ bên hông, thoải mái xoay xoay đùa nghịch, hướng về phía Tá Cẩm nói: "Đúng vậy a, muốn ca ca chơi với tôi."

"Hừ! Không biết tốt xấu!" Tá Cẩm giơ tay lên.

Một giây sau, các thuộc hạ đồng loạt rút súng ra, toàn bộ nhắm ngay hai kẻ không mời mà đến.

Tá Cẩm cười nhạo: "Thằng con hoang, mày đây là muốn tạo phản sao? Bất quá bằng hai tên phế vật có thể làm gì!"

Bách Thần từ đầu tới cuối không nói một lời, hai tay đút túi quần, lâm nguy cũng không sợ hãi.

Tá Cẩm nghiến răng.

Đây là biểu hiện trắng trợn xem thường! Nực cười! Gã lại bị một thằng con hoang xem thường!

Trong lồng ngực Tá Cẩm bốc lên nộ khí, gã đã sớm nhìn Bách Thần không vừa mắt, chỉ có điều thiếu cơ hội diệt trừ, lúc này con mồi chủ động tìm tới cửa, gã nhất định sẽ không bỏ qua! Gã rốt cục có cái lý do quang minh chính đại để giải thích với lão đại !

Tá Cẩm cười nham hiểm, tay gã đang giơ lên đột nhiên hạ xuống.

Lập tức! Tiếng súng dày đặc liên tục vang lên, viên đạn bắn ra từ nòng súng lấy tốc độ mắt thường không thấy được, hướng đến phía Bách Thần mà bay tới.

Nếu như là người bình thường tất nhiên không thể tránh thoát, thế nhưng Bách Thần cùng Từ Tử Minh cũng không phải là người thường.

Bách Thần phi thường lạnh nhạt, vẫn đứng yên không nhúc nhích. Mà Từ Tử Minh "Vèo" một bước tiến lên che trước người Bách Thần, thanh đao trên tay nhanh chóng vung loạn trong không trung, chỉ nghe được tiếng kim loại va chạm liên tục, tất cả đạn đều lần lượt rơi xuống đất.

Hai người lông tóc vô thương.

Cái này mẹ nó là thế nào! Tá Cẩm tức giận nghiến chặt răng, gã quyết định muốn bắt đầu nghiêm túc.

Gã một lần nữa nhìn kỹ hai người đối diện. Bây giờ trên người Từ Tử Minh đã không có vị đạo Omega, nên nói là hương vì gì cũng không có, ngay cả Beta bình thường nhất cũng không phải. Mà vị đạo của Bách Thần cũng không có thay đổi.

Đang lúc suy nghĩ, Từ Tử Minh đã di động, thân thể nhanh đến mức hóa thành một đạo tàn ảnh, gào thét vọt qua. Kế tiếp, súng trên tay thuộc hạ của Tá Cẩm lập tức bị chẻ thành một đống sắt vụn, chỉ còn là phế thải.

Bên đám thuộc hạ cũng có mấy tên Alpha, nhưng vẫn như cũ không nhìn rõ động tác Từ Tử Minh, đến lúc hoàn hồn, vũ khí sớm đã bị tháo rời.

"Mày!" Tá Cẩm nhìn Từ Tử Minh sau khi thay đổi cũng nhìn đến Bách Thần trấn tĩnh tự nhiên, không tin được trợn mắt lên, nhìn căm tức.

"Tên tiểu súc sinh nhà mày! Nguyên lai đều là mày con mẹ nó giở trò quỷ! Giấu được rất sâu a!" Tá Cẩm giận quá mà cười, "Mày cho rằng có mạng rời khỏi đây sao! Ngày hôm nay tao nhất định muốn đem mày băm cho chó ăn!"

"Tá Cẩm, con người của ngươi có một khuyết điểm trí mạng."

Đây là câu nói đầu tiên Bách Thần mở miệng từ khi xuất hiện tới nay, giọng nói mông lung, giống như là từ nơi rất xa vọng đến, mang theo cảm giác căng thẳng khiến người khác không nói rõ được, "Tự đại cuồng vọng, không biết lượng sức."

"Tiểu súc sinh, lông còn chưa có mọc dài đâu. Đừng có phí lời, hôm nay chính là ngày mày phải xuống địa ngục!" Tá Cẩm căn bản không đem người để vào mắt, chỉ cần gã hơi dùng sức liền có thể đem người đập thành một đống thịt nát. Sức mạnh Alpha cấp S bất dung khiêu chiến!

Bách Thần ưu nhã lấy xuống mắt kính, đem nó cất vào trong túi quần.

Trong giây tiếp theo, khi Bách Thần ngẩng đầu lên, toàn bộ bầu không khí cũng thay đổi...

Không khí quanh người điên cuồng lưu chuyển, như một cái lốc xoáy nhỏ đem Bách Thần vây vào giữa, thổi đến mức áo khoác đen của anh bay lên "phạch phạch". Con ngươi màu đen từ từ biến thành màu vàng sậm, điều đó tượng trưng cho sức mạnh tăng lên dữ dội.

Bách Thần khai hỏa toàn bộ khí thế, chất dẫn dụ mạnh mẽ bức người của Alpha tỏa ra từ tuyến thể sau gáy, tràn ngập trong không gian. Khiến cho Alpha cấp thấp cùng Beta phổ thông bị uy áp kinh người này làm cho khó thở, thống khổ ngã trên mặt đất, vô lực rên rỉ.

Tá Cẩm bị uy áp đột nhiên xuất hiện làm cho lùi về sau một bước, gã không thể tin được há to mồm: "Mày là Alpha! Cấp S !?"

Bách Thần không hề trả lời, chỉ nhấc lên một chân nặng nề giẫm xuống đất, sức mạnh bạo phát trong nháy mắt, mặt đất bằng phẳng bị phá sụp thành một cái hố cạn có đường kính năm mét. Sau đó anh ưu nhã đưa tay ra, mở miệng nói: "Đến, chúng ta một chọi một."
...

Đây là lần đầu tiên Tá Cẩm bị khiêu khích như vậy. Gã xông thẳng tới, nghiêng người đá một cái. Nhưng Bách Thần hơi lóe lên đã tránh thoát, con dao trực tiếp đâm vào huyệt đạo trên chân gã.

"!" Tá Cẩm nhanh chóng lui về phía sau, chà chà cái chân đau nhói, lớn tiếng chửi đổng.

Gã thật không nghĩ tới tên tiểu súc sinh này lại ngụy trang nhiều năm như vậy. Hai người va chạm uy áp, Tá Cẩm rất nhanh liền biết được thực lực của đối phương, đẳng cấp tuyệt đối ở trên gã, cùng lão đại không phân cao thấp.

Thằng con hoang này rốt cuộc muốn làm gì!

Giao thủ một lần đã lùi bước không phải là tác phong của gã, Tá Cẩm nghiến răng, vẻ mặt không phục. Một giây sau liền vọt tới.

Trong chớp mắt, hai người đã so chiêu mấy chục lần, Bách Thần ngoại trừ bị trúng một cước trên vai, những nơi khác hoàn toàn vô sự, đem ra so sánh, Tá Cẩm rõ ràng thảm hơn nhiều. Trên mặt gã xanh xanh tím tím, khóe miệng chảy máu, trên người không tìm thấy địa phương lành lặn, cả người đã muốn rã ra từng mảnh.

Không thể không thừa nhận Bách Thần thật sự quá mạnh, loại khí thế vương giả đứng trên đỉnh cao khiến đa số Alpha chủ động cúi đầu xưng thần. Mà trong đó không bao gồm Tá Cẩm, bởi vì lão đại của gã chỉ có một!

Tá Cẩm chọn liều mạng cá chết lưới rách, dưới tình huống Bách Thần không có áp sát, ra tay trước một bước, nhanh chóng vọt ra phía sau Bách Thần chuẩn bị đánh lén! Ai ngờ, sau gáy Bách Thần giống như có mắt, bắt được tay Tá Cẩm,hung hăng quật mạnh, đem gã đập xuống đất.

"Phốc!" Tá Cẩm phun ra một ngụm máu. Gã cảm thấy nội tạng của bản thân đều lệch vị trí, gã còn nghe được tiếng xương sườn gãy vỡ, tay chân đã không còn cảm giác.

Bách Thần bình tĩnh đi tới, giày da màu đen đạp lên ngực Tá Cẩm.

"Khụ!" Lại phun ra một ngụm máu. Tá Cẩm không còn sức để cử động, trừng đỏ con mắt biểu đạt phẫn hận của mình.

Bách Thần đối với Tá Cẩm không có quá lớn mong đợi, chỉ muốn mau chóng kết thúc, bởi vì sáng sớm y còn muốn chuẩn bị quần áo cho Long Dục. Chân dùng lực, hời hợt nói: "Tóc đỏ, tôi thắng."

Đau đớn kịch liệt khiến Tá Cẩm lập tức ngất đi, không động đậy.

Bên kia công tác của Từ Tử Minh đã sớm kết thúc, yên lặng mà đứng một bên quan sát cuộc chiến, nhiệm vụ của cậu chính là đối phó với đám người tạp nham còn lại, tránh cho bọn chúng ảnh hưởng đến Bách Thần.

Từ Tử Minh nhìn thấy Bách Thần không do dự đã nốc ao gã, quan tâm hỏi: "Bách Thần, anh không có bị thương chứ?"

Bách Thần lắc đầu một cái: "Không có việc gì."

"Vậy là tốt rồi."

Giải quyết đi mục tiêu đầu tiên, Bách Thần bước tới trước mặt Kim Hạng Liên, mỉm cười.

Kim Hạng Liên giật cả mình, hắn hoàn toàn không tưởng tượng được, một thanh niên thoạt nhìn như bình thường và một Omega nhỏ bé yếu đuối thế nhưng đem một tiểu đội Tá Cẩm toàn bộ giết chết. Tuy rằng trước khi tới đây, thủ lĩnh đã nói cho hắn biết chỉ cần đứng xem, không nên nhúng tay vào, ai thắng thì cùng người đó hợp tác, nhưng hắn thực sự không nghĩ tới có người đánh bại được Tá Cẩm a!

Bách Thần ra hiệu một chút Từ Tử Minh, Từ Tử Minh hiểu được, đưa tay ra khách khí nói: "Xin chào tiên sinh, tôi là Từ Tử Minh, Lục gia hẳn đã cùng ngài đề cập qua."

Nhắc tới Lục gia, Kim Hạng Liên mới lấy lại tinh thần, đáp trả: "Từ tiên sinh,chào ngài, chào ngài."

Từ Tử Minh mỉm cười, "Cám ơn ngài, giúp tôi hướng Lục gia nói tốt."

Kim Hạng Liên nhanh chóng gật đầu, sau đó nhìn người nằm trên đất, khó xử hỏi: "Biết nên xử lý thế nào?"

"Cái này ngài yên tâm, chúng tôi tự nhiên sẽ làm mà thần không biết quỷ không hay."

"Vậy là tốt rồi." Kim Hạng Liên xách theo tiền mang người rời đi.

Bách Thần cùng Từ Tử Minh đem hàng khiêng lên đằng sau xe, sau đó mới bắt đầu thanh tràng

Từ Tử Minh đá đá người nửa chết nửa sống dưới chân,hỏi: "Xử lý thế nào?"

Bách Thần đã sớm nghĩ xong biện pháp, lạnh nhạt nói: "Tá Cẩm thì trói lại mang về, bởi vì còn có chút tác dụng, những tên khác cùng kho hàng thì trực tiếp đốt."

Từ Tử Minh gật đầu: "Được."

Sau khi xử lý xong mọi việc, Bách Thần mở ra bật lửa, ngọn lửa màu vàng hơi chập chờn, Bách Thần vung tay một cái, đem bật lửa ném vào đám xăng, "Phừng" một cái, ánh lửa liền lớn thành một vùng, cả kho hàng đều bị đốt cháy.

Bách Thần không ở lại, mở cửa lên xe.

Từ Tử Minh khởi động động cơ, hỏi: "Đi sao?"

Bách Thần từ trong ví da rút ra một tấm bưu thiếp, tiện tay ném xuống đất, nhẹ giọng nói: "Đi thôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net