Bữa tiệc trà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Vì phiên ngoại này Lee Donghyuck đã phẫu thuật chuyển đối giới tính nên mình sẽ gọi là "Cô", mọi người cân nhắc có nên đọc hay không nhé kẻo không chấp nhận được. Và phiên ngoại này chủ yếu sẽ tập trung vào MarkHyuck.)


Mark Lee đi công tác. Lee Donghyuck phấn khích nhảy tới nhảy lui trên giường, nhắn một tin vào WeChat.

"Hôm nay Mark Lee đi công tác rồi! Tối nay không có nhà! Tới đây đi! Nhớ mang theo rượu!"

Qinqin đang vẽ tranh tay bỗng run lên.

Mẹ trở nên "lạc lối" rồi sao?

Qinqin ở nhà trẻ nghe được giáo viên tám chuyện, mẹ của XX đã chạy theo người khác khi ba cô không ở nhà, thật đáng thương.

Qinqin sắc mặt trắng bệch, nghĩ mình vất vả lắm mới có được một gia đình, sao có thể cứ vậy mà mất đi! Cô chạy nhanh đến cạnh Lee Donghyuck, trừng mắt nhìn mẹ.

Lee Donghyuck sắc mặt vui vẻ, cầm điện thoại và chìa khóa xe dường như chuẩn bị ra ngoài.

"Mẹ, đừng đi!" Qinqin bỗng ôm lấy đùi cô. Lee Donghyuck sờ mặt cô gái nhỏ vui vẻ nói.

"Sao lại không đi? Qinqin và mẹ cùng đi!" Qinqin chớp chớp mắt nhìn cô, sớm như vậy đã bắt cô phải chọn ba hay chọn mẹ.

"Được rồi! Con đi với mẹ!"

Qinqin không chút do dự bởi vì cô thích mama nhất.


Xe dừng trước cửa siêu thị, Qinqin cảm thấy nghi hoặc.

"Mẹ, chúng ta đi siêu thị làm gì?"

Lee Donghyuck cởi dép lê, mang vào một đôi cao gót, khí thế hừng hực dắt Qinqin vào trong.

"Đến siêu thị còn làm gì? Đương nhiên là mua sắm!"

Thì ra không phải mẹ muốn chạy! Qinqin cảm thấy nhẹ nhõm.

Lee Donghyuck đi một vòng quét hết tất cả đồ ăn, sau đó cùng Qinqin chen chúc trước tủ kem. Hai hộp lớn, Qinqin nhìn Lee Donghyuck cầm hai hộp kem to thật hấp dẫn nhưng cô vẫn nhớ đến lời của ba.

"Ba ba nói không thể ăn nhiều kem như vậy."

Lee Donghyuck nghe vậy mặt cũng trở nên tái xanh, cô suy nghĩ một chút rồi miễn cưỡng trả về chỗ cũ.

"Vậy thì một hộp! Chúng ta lén ăn một hộp thôi! Đừng nói với ba! Một lát mẹ sẽ mua cho con chocolate!"

Qinqin được mua cả kem và chocolate liền quay đầu đứng về phía Lee Donghyuck, nịnh nọt ôm một chai coca to.

"Mẹ xem, con giúp mẹ lấy coca!"

"Con gái của mẹ thật là ngoan!"

Lee Donghyuck vui vẻ xách theo túi lớn túi nhỏ, vừa về nhà liền order đồ ăn.

"Thịt nướng ~ tôm càng ~" vừa nói vừa ngâm nga.

Qinqin lấy một viên chocolate bỏ vào miệng, nghĩ thì ra baba không có nhà mẹ lại vui vẻ đến vậy.


Trong khi đợi thức ăn, Lee Donghyuck mở hộp kem, lấy hai cái muỗng lớn cùng Qinqin vừa ăn vừa xem SpongeBob SquarePants.

"Ba con rất phiền! Ăn táo phải gọt vỏ, ăn xoài phải cắt khối, ăn kem phải nặn thành viên bỏ vào bát! Một chút lạc thú cũng không hiểu!"

Lee Donghyuck nói xong ăn một ngụm lớn, lạnh đến mức run lên. Qinqin thấy vậy liền học theo, run lẩy bẩy xong cảm thấy thật thú vị, cười khanh khách không ngừng.

"Đứa nhỏ ngốc này cười gì vậy? Nhìn miệng con kìa, muốn ăn vụng cũng không thể!"

Lee Donghyuck cười lau miệng cho cô.

"Baba cũng nói y như vậy."

Cô học theo giọng điệu của Mark Lee

"Mẹ của con làm gì cũng không cẩn thận. Ăn cơm còn vài hạt trên miệng, ăn dưa hấu lại cầm muỗng múc vào, ăn bánh quy có thể rơi đầy vụn ra đất."

Qinqin nói xong mới nhận ra liệu nói thế mẹ có mất vui không, vậy mà Lee Donghyuck không những không tức giận mà còn cười một cách khó hiểu.

"Mẹ, mẹ cười gì vậy?"

Lee Donghyuck và Qinqin cùng múc muỗng cuối cùng rồi đậy hộp kem lại. Qinqin vẫn thòm thèm, mới ăn được có hai muỗng.

"Con không hiểu rồi, đây là lãng mạn." Lee Donghyuck nói xong đứng dậy đi vào bếp.

Cô bé ôm má nghĩ mình thật sự không hiểu lắm, vấn đề của ba và mẹ có rất nhiều thứ để nói. Họ thường xuyên cãi vã nhưng không bao giờ thật sự cãi nhau, nhìn có vẻ không ưa nhau nhưng mối quan hệ của họ lại rất tốt. Mẹ thích ôm baba từ phía sau khi baba rửa chén, baba thường nhẹ nhàng ôm mẹ về phòng khi mẹ ngủ quên trên ghế sofa. Ngoài những việc đó ra còn có khi mẹ phẫu thuật, baba nhìn mẹ qua tấm kính và khóc. Baba trên đường đến bệnh viện đã nó với cô: "Mẹ của con là một người phụ nữ rất dũng cảm."

"Vì mẹ đã chiến thắng bệnh tật sao?"

Qinqin nghĩ mọi người đến bệnh viện đều vì bị bệnh.

"Không. Cô ấy đã chiến thắng bản thân và vận mệnh."

Vận mệnh là gì? Cô còn quá nhỏ để có thể hiểu, cô nghĩ lớn lên cô sẽ hiểu được.


Xem SpongeBob được một nửa thì chuông cửa vang lên, thức ăn đến cùng lúc với Zhong Chenle và Huang Renjun.

"Cậu ăn thịt nướng còn ăn thật cay? Tôm hùm nữa?! Cậu ăn được hả? Mark Lee không có ở nhà cậu liền làm loạn!" Huang Renjun cầm theo thức ăn vào.

"Cậu thử ăn đồ ăn healthy trong vòng nửa năm xem! Tớ hiện tại không biết thứ mình ăn trong miệng là gì luôn, như ăn một con chim còn chưa dính kẽ răng nhưng tưởng đâu đã ăn được một con voi to rồi! Bây giờ ăn gì cũng muốn chấm vào nước sốt! Có mang rượu tới không?"

Lee Donghyuck nhìn vào túi chiếc Huang Renjun mang tới, một chai vang đỏ sủi bọt, cô bĩu môi. Zhong Chenle giơ tay đầy tự hào.

"Em mang rượu ngon đến!"

Lee Donghyuck kích động nhìn lên.

"Mẹ kiếp! Rượu trái cây mà cũng tính là rượu ngon hả?"

Zhong Chenle cảm thấy oan ức.

"Vị đào rất ngon!"


Qinqin nghe đến đào có chút rung động, nhân lúc Lee Donghyuck quay đi đã kéo váy của Zhong Chenle.

"Dì Lele, con thích đào!"

Zhong Chenle ngồi xuống, nựng mặt cô nói nhỏ.

"Lát nữa dì cho con uống một ngụm."

Cả hai hiểu ý cùng cười thầm.

Dì Lele rất đáng yêu, Qinqin nghĩ sẽ rủ dì ấy cùng xem SpongeBob. Xem được một lát Qinqin lại thắc mắc một vấn đề.

"Dì Lele, con nghe ba mẹ nói dì Junjun có em bé, em bé ở trong bụng của dì sao? Nhưng nếu có em bé thì bụng có phải sẽ rất to không?"

Zhong Chenle dừng ăn snack, yên lặng trong giây lát rồi nói.

"Qinqin biết ba mẹ con là nhận nuôi con sao?"

Qinqin gật đầu.

"Mẹ nói mẹ rất yêu con, nhưng con cũng biết mẹ không thể có em bé."

Qinqin nghe được nhiều lời bàn tán, đương nhiên cũng sẽ nghe được chuyện của mình. Người lớn luôn nghĩ trẻ con không hiểu, nghe một lần sẽ quên, không giữ trong lòng, nhưng thật ra đứa trẻ này lại hiểu tất cả.

"Ừm, ta cũng không thể nói rõ với con, bây giờ con vẫn còn nhỏ, có nhiều chuyện vẫn chưa hiểu hết được. Dù sao mẹ con, dì Junjun và dì đều giống nhau, chúng ta không thể có em bé. Đứa trẻ nhà dì Junjun cũng được nhận nuôi từ cô nhi viện, mới một tuổi thôi! Là một bé trai đó, rất đáng yêu!"

Qinqin chớp chớp mắt giống như hiểu nhưng lại không hiểu. Nhưng cô biết được rằng cô có một đứa em trai đáng yêu rồi.


"Mẹ, con muốn đến nhà dì Junjun chơi với em trai." Qinqin nói khi Lee Donghyuck đang lột tôm cho cô.

"Em bé nhỏ như vậy làm sao chơi với con. Còn con nữa, động một chút là đánh người, nhỡ con đánh luôn em thì sao?"

Lee Donghyuck nói xong liền nhìn về phía Huang Renjun.

"Hôm nay cậu đi ra ngoài như vậy Lee Jeno sẽ rất khổ sở, tự mình chăm một đứa bé, nghĩ thôi cũng thấy vui".

Lee Donghyuck thả một con tôm vào chén của Qinqin.

Mẹ thật sự không thích chú Jeno, lúc đầu Qinqin còn nghi ngờ không biết mẹ và chú có phải là chị em ruột không.

"Em trai? Tên đó là em trai mẹ mẹ đã đánh gãy chân chó của cậu ta từ lâu rồi! Làm mất mặt cả nhà họ Lee!"

Lúc mẹ nói ra câu đó vẻ mặt vô cùng hung dữ.


"Anh ấy là vui mừng mới đúng. Nói không muốn có con là anh ấy, lúc đưa em bé về nhà ôm mãi không buông cũng là anh ấy. Sữa cũng không để tớ pha, nói tớ pha không canh đúng nhiệt độ sẽ làm bỏng đứa bé. Tớ thật sự muốn đem bình sữa đổ lên đầu anh ta để xem có thể nóng đến đâu."

Nhắc đến đó anh ấy liền tức giận, ngấp một ngụm rượu rồi nói.

"Cuối cùng tớ cũng hiểu tại sao mọi người nói sinh con rồi sẽ trở nên dễ nổi nóng. Nếu có vấn đề tớ thà cãi nhau với anh ấy nhưng anh ấy lại không muốn cùng tớ tranh cãi, dính sát lấy tớ đến khi phát cáu, sau khi thỏa mãn liền bỏ đi, chuyện qua rồi nhưng càng nghĩ càng giận."

Đầu óc Qinqin choáng váng, vậy rốt cuộc ai là người tức giận, tức giận chuyện gì? Người lớn nói chuyện thật khó hiểu.

"Tớ đã nói thế nào tên này cũng bị Lee Jeno ăn sạch, không có tiền đồ!" Lee Donghyuck vừa nói vừa lột tôm cho Zhong Chenle.

"Cả ba chúng ta đều không có tiền đồ như thế, đến được với nhau rất khó nên đến cuối cùng cũng không dám buông tay. Trước đây tớ thật sự nghĩ, chỉ cần Lee Jeno không nói đến chuyện chia tay, dù cho bọn tớ không còn yêu nhau nữa tớ cũng sẽ không rời đi, vì sẽ không còn ai hiểu và chấp nhận tớ như anh ấy." Huang Renjun rõ ràng chỉ uống một ly nhỏ nhưng vẻ mặt dường như say rồi trở nên buồn rầu.

"Gần đây có một thực tập sinh mới đến viện bảo tàng, là một cậu bé vừa tốt nghiệp." Zhong Chenle đột nhiên lên tiếng.

"Ngày đầu tiên cậu ấy đến đã xin WeChat của em, em liền cho cậu ấy. Sau đó em cũng không để ý, em cảm thấy cậu ấy rất ham học hỏi, thường tìm đến em hỏi này hỏi kia. Cho đến khi cậu ấy nhắn WeChat cho em hỏi han ân cần em mới nhận ra có gì đó không đúng, tuy trình độ nhắn tin của cậu ấy so với Park Jisung năm đó tốt hơn nhiều nhưng cậu ấy cũng không nói rõ, em nghĩ mình cả nghĩ quá nên cũng không hỏi. Kết quả là hai ngày trước không biết cậu ấy nghe từ đâu chuyện của em, chạy đến văn phòng mắng em, còn nói em lừa gạt tình cảm cậu ấy. Dĩ nhiên đây không phải lần đầu em bị như vậy, em đã quen từ lâu, nhưng lần này em tự dưng cảm thấy rất tủi thân, tủi thân đến mức khóc hết một buổi chiều. Em nghĩ không biết nên từ chức hay không ở nhà làm việc, chỉ cần không tiếp xúc với người lạ là tốt rồi. Sau đó giám đốc đã đến an ủi em rất lâu em mới cảm thấy tốt hơn."

"Loại người như vậy em nên đưa Park Jisung đến đánh hắn một trận như hồi đại học, đánh đến khi hắn biết được miệng hắn xấu xa bao nhiêu, đánh đến khi hắn biết được hắn tồi tệ như thế nào!"

Lee Donghyuck tức giận, trên đời này chính là có nhiều người không làm được gì lại còn đi phá hoại.

"Em không nói với Park Jisung. Hôm đó em muốn kể khổ với anh ấy, nhưng từ lúc về nhà anh ấy đã rất vui vẻ, anh ấy nói hôm nay được thưởng thêm 1000 tệ, anh ấy đã mua cho em một chiếc vòng tay mà lần trước em nói thích. Đeo vòng tay vào em cảm thấy không còn tủi thân, em cũng không muốn chia sẻ tâm trạng tồi tệ này với anh ấy. Anh ấy và em đã cùng nhau chịu đựng rất nhiều nhưng anh ấy chưa bao giờ than phiền. Đây không phải lừa dối mà là sự dịu dàng. Park Jisung, Mark Lee, Lee Jeno đều là người dịu dàng từ bên trong. Junjun nói đúng, chúng ta đều không thể rời bỏ họ, đã sớm chím vào, dù có chết trong đó cũng không nỡ rời xa."

Sau khi Zhong Chenle nói xong, cả ba rất hiểu ý cùng nâng ly cụng một cái. Qinqin cũng nâng cái ly nhỏ của mình, mình cũng sẽ cụng ly, Qinqin hào hứng nghĩ vì trong ly của cô có chút rượu trái cây mà dì Lele đã rót. Cô vẫn không hiểu trong rượu của người lớn có gì, chỉ biết rằng vị đào rất ngon.


Rượu uống rất nhanh nhưng Lee Donghyuck không ăn một chút nào.

"Không phải nói muốn ăn cơm trộn sao? Sao không ăn? Vẫn khó chịu sao?" Huang Renjun lo lắng hỏi.

Lee Donghyuck bất lực cười.

"Tớ cảm giác có thể mình bị tâm thần rồi, vừa cầm một xiên lên bên tai đã vang lên tiếng Mark Lee bảo tớ uống thuốc. Khong phải là kiểu ồn ào la hét mà là giọng điệu như dỗ dành con gái. Haiz, sợ quá." Qinqin không biết do uống rượu hay do ăn quá nhiều, trong chốc lát đã lảo đảo ngã vào lòng của Lee Donghyuck. Lee Donghyuck đắp chăn cho cô rồi vỗ nhẹ vào lưng cô.

"Mark Lee nói tớ khiến bản thân có cảm giác tội lỗi nhưng tớ có thể làm gì đây? Tớ thương con bé. Lúc mới về, con bé còn hơi thấp, vòi nước lại cao, tớ chỉ có thể điều chỉnh nước rồi để con bé một mình vào tắm. Tớ đứng ở cửa chỉ lo con bé bên trong xảy ra chuyện, sau đó nó thật sự đã ngã, tớ rất sợ liền gọi mẹ qua. Nhưng con bé đã hỏi, mẹ, sao mẹ không cùng tắm với con, các bạn nữ khác đều là mẹ tắm cho. Con bé hỏi tớ với sự thất vọng. Tớ không biết trả lời nó như thế nào, chẳng lẽ phải nói với con bé rằng mẹ nó đã ký rất nhiều giấy cam kết, nếu tớ bị phát hiện giúp nó tắm cả hai sẽ phải tách ra, hoặc nói cho nó biết tớ thật ra không phải là mẹ, mẹ là đàn ông. Dù là đáp án nào đi chăng nữa thì đối với nó vẫn quá tàn nhẫn, tớ chỉ muốn con bé sống một cuộc sống bình thường, vui vẻ mà lớn lên. Làm con gái đã rất khó, tớ không thể vì mình mà khiến cho cuộc sống của nó càng trở nên khó khăn hơn."

Lee Donghyuck chạm vào khuôn mặt trắng mịn của con gái và hạnh phúc cười, nhưng giây tiếp theo cô ấy lại nói.

"Nhưng có điều phải nói, hai người không có việc gì thì đừng học theo tớ. Lần phẫu thuật này làm tớ gần như trở nên tàn phế, đã lâu như vậy cũng không thể bình phục hoàn toàn, cơ thể cũng trở nên yếu ớt. Mark Lee hiện tại hôn cũng không dám hôn, sợ mình không thể kiểm soát được, cả hai hiện tại như sống trong chùa vậy, thanh tâm quả dục, rất khổ!"


Bữa ăn đến nửa đêm mới kết thúc, Lee Donghyuck hỏi cả hai có muốn ở lại không, Huang Renjun nói lo lắng cho đứa bé ở nhà, Zhong Chenle bảo ở nhà còn con mèo.

"Cút cút cút, đi tìm chồng của các ngươi đi!" Lee Donghyuck quá rõ bọn họ.

Sau khi tiễn họ và thu dọn xong, cô ôm đứa bé đang ngủ chảy cả nước miếng về phòng, đắp kín chăn, cuối cùng hôn trên trán đứa bé, chúc nó ngủ ngon.

Nhưng bản thân Lee Donghyuck lại không ngủ được, cô lăn lộn mấy vòng trên giường mới cầm điện thoại di động nhắn tin cho Mark Lee. Mark Lee trả lời rất nhanh.

"Lele và Junjun về rồi?"

Lee Donghyuck nghĩ quả nhiên nhất cử nhất động của mình anh ấy đều rõ như lòng bàn tay.

"Về rồi. Là ai mách lẻo vậy?"

"Không ai, anh đoán."

Có quỷ mới tin anh! Lee Donghyuck suy nghĩ xong gửi thêm một tin nhắn khác.

"Vậy anh còn đoán được gì không?"

"Tối nay em ăn thịt nướng, tôm càng?"

"Em đã mua tất cả nhưng một miếng cũng không ăn, em nhớ đến anh nói không thể ăn nên đã không ăn."

Mark Lee trực tiếp gọi tới.

"Hả? Sao hôm nay em lại nghe lời như vậy?"

"Em vẫn luôn nghe lời, nếu không khi đó em đã không đi cùng với anh rồi."

Lee Donghyuck nhắm mắt lắng nghe thanh âm của Mark Lee, tưởng tượng ra giọng nói của anh.

"Ừ. Donghyuck của chúng ta là ngoan nhất."

Mark Lee uể oải rì rầm nói chuyện, Lee Donghyuck nghe được giọng nói của anh cả người đều thả lòng. Sau đó Mark Lee bắt đầu kể.

"Hôm nay ăn cơm cùng tiền bối, cả hai cùng nói về con gái. Anh ấy nói khi con gái lấy chồng anh ấy đã khóc thê thảm. Anh nhớ đến lúc chúng ta kết hôn, ba em cũng đã khóc rất dữ, em nói xem lúc Qinqin lấy chồng anh cũng sẽ khóc sao?"

Lee Donghyuck nghe xong nở nụ cười.

"Sẽ, anh nhất định sẽ khóc. Cải trắng của mình bị heo ăn mất thì ai cũng sẽ khóc thôi."

Mark Lee ngây ra một lúc rồi cười.

"Anh nghĩ em đang ám chỉ anh."

"Nghiêm túc, anh nghĩ con gái chúng ta lớn rồi sẽ tìm một người thế nào đây?" Mark Lee trả lời đầy cưng chiều, như một người cha già.

"Ai cũng có thể, chỉ cần con bé thích thì nam hay nữ đều được, cho dù không kết hôn thì con bé chỉ cần sống thật tự do và hạnh phúc. Haiz, người ta đều nói hình mẫu lý tưởng của con gái chính là ba ba mình, thật đáng tiếc, con bé không tìm được Mark Lee thứ hai rồi."

Bởi vì trên đời chỉ có duy nhất một Mark Lee đã thuộc về em, câu này Lee Donghyuck chưa nói ra, cô sợ Mark Lee sẽ đắc ý.

"Sao đột nhiên lại khen anh rồi? Không phải vừa nãy còn nói anh là heo sao?" Lee Donghyuck lật người nằm nghiêng về phía Mark Lee thường nằm, ngửi mùi hương từ chăn gối vốn chỉ thuộc về Mark Lee.

"Donghyuck? Em ngủ rồi hả?"

Có lẽ vì thật lâu cô không trả lời, Mark Lee nhẹ nhàng gọi cô một lần nữa.

"Không ngủ, em chỉ nhớ đến lúc em nằm trên bàn phẫu thuật chờ gây mê, lúc đó một loạt những chuyện chúng ta đã cùng nhau trải qua xuất hiện lần lượt trong đầu em, đó gọi là gì? Hồi quang phản chiếu sao?"

"Phỉ phui cái miệng, gì mà hồi quang phản chiếu, toàn nói gở."

Mark Lee rất nghiêm túc, Lee Donghyuck cười hì hì nói tiếp.

"Ngược lại nói đến chuyện chúng ta, em nghĩ nếu em không gặp được anh thì em sẽ như thế nào đây? Thật lòng thì trước khi trưởng thành em không có bất kỳ hy vọng nào đối với bản thân. Em muốn lớn lên có thể đi đây đi đó, trò chuyện cùng một đám con trai, cả ngày đều ăn uống vui vẻ, cứ như vậy sống hết đời. Ngay cả khi gặp anh, em cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc có thể sống như thế này, có một gia đình, có con gái, thật sự giống như một giấc mơ."

Lee Donghyuck nói xong, Mark Lee trầm mặc hồi lâu.

"Donghyuck thật sự trở nên dịu dàng hơn."

Anh nói.

Dịu dàng, đúng vậy, bây giờ cô thật sự trở nên dịu dàng, dịu dàng và ấm áp hơn khi được một người bao bọc.

Không biết có phải do mùi hương của Mark Lee có tác dụng thôi miên hay không, Lee Donghyuck buồn ngủ rồi.

"Em ngủ đây, Mark."

"Ừ, ngủ đi."

"Ngày mai mấy giờ anh về?"

"Buổi chiều là anh về rồi."

Một lúc sau, Mark Lee cho rằng Lee Donghyuck thật sự đã thiếp đi, không nghĩ đến cô vừa ngủ vừa nói mớ.

"Mark, em rất nhớ anh."

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net