Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ sáu, sau khi tan học, vừa về đến nhà Zhong Chenle đã lặng lẽ vào phòng khóa trái cửa. Cậu thuần thục mở tấm ván dưới giường lấy ra một bưu kiện chuyển phát nhanh. Lolita, logo của nhãn hàng được in trên hộp. Lướt nhanh qua tên người nhận, là một cô gái tên Zhong Chenlei. Zhong Chenle mở hộp ra, bên trong là một chiếc váy làm bằng ren, màu trắng. Cậu đưa tay sờ thử, nghĩ chất liệu thật sự tốt. Cậu đem chiếc váy cất vào trong một chiếc túi vải lớn in hình hoa hướng dương, sau đó lấy ra một chiếc hộp khác. Trong hộp chứa đầy những chiếc túi nhỏ đựng các phụ kiện trang sức khác nhau. Cậu lục tìm một chiếc túi thêu bông hồng nhỏ màu trắng, bên trong là những chiếc kẹp tóc nhỏ hình hoa hồng và một đôi giày da nhỏ màu nâu. Zhong Chenle cho tất cả những vật này vào trong túi rồi khôi phục căn phòng trở lại trạng thái ban đầu.

Hầu hết thời gian thì đây là phòng của Zhong Chenle, một nam sinh trung học, với chiếc ga giường màu xám và tường phòng màu trắng. Trên tường có hai tấm áp phích, một là bức ảnh vận động viên bóng rổ Curry đang cầm cúp với chiếc áo mang số 30, tấm còn lại là bức ảnh chụp vũ trụ lần đầu tiên từ kính thiên văn Hubble. Trên bàn cơ hồ là sách giáo khoa và bài tập về nhà mà cậu đã quên mang theo lúc sáng, ở đó còn có một cuốn sách hướng dẫn du hành vũ trụ mà cậu mới đọc xong một nửa. Tất nhiên, nơi đó cũng có một chiếc máy tính, một chiếc máy màu xanh da trời với cấu hình đặc biệt dùng để chơi game. Kệ sách có đầy đủ những bản nhạc, những tác phẩm kinh điển và nhiều cuốn tiểu thuyết khác nhau. Vậy mà thỉnh thoảng căn phòng vẫn mang những màu sắc như hồng, vàng, tím,... đến từ những chiếc váy xinh xắn được tô điểm bằng những bông hoa, tỏa ra hương thơm tươi mát đi vào lòng người. Lúc đó, đây là căn phòng của cô gái tên Zhong Chenlei.

Zhong Chenle nhanh chóng đi ra ngoài với chiếc túi trên lưng, cậu leo lên xe đạp rồi phóng như bay. Buổi trưa đầu hè nắng nóng gió lớn, cậu ra nhiều mồ hôi, nghĩ thể nào chút nữa cũng bị Junjun mắng. Anh ấy sẽ lại nói Leilei của chúng ta là một cô gái mồ hôi nhễ nhại.

Mùa hè chính là như vậy. Cậu thích mùa hè vì có thể diện những chiếc váy nhỏ xinh, nhưng cậu cũng ghét mùa hè vì lúc đó mồ hôi và lông trên cơ thể sẽ mọc ra không ngừng. Trước khi người trở nên ướt đẫm thì cậu cũng đã đến nơi. The Rose, hoa viên mỹ lệ. Cậu dựng xe rồi bước vào quán. Buổi chiều những ngày trong tuần ở đây thường vắng vẻ, mèo trong quán cũng không làm việc mà ngủ gật gà ngoài cửa.

"Chào buổi chiều chị Dung. Junjun và Donghyuck có ở đây không?" Zhong Chenle quen thuộc hỏi cô gái có mái tóc dài bồng bềnh ngồi trên quầy bar.

"Leilei đến rồi, Junjun đang thay quần áo bên trong, em vô đi." Cô vừa nói vừa lau những chiếc ly thủy tinh, đôi tay thon dài dần khiến chúng trở nên sáng bóng. 

Zhong Chenle vừa mở cửa phòng chờ của nhân viên đã nghe thấy giọng nói của Huang Renjun, anh ấy đang ngân nga gì đó trông có vẻ rất vui.

"Anh có chuyện gì mà vui quá vậy?" Zhong Chenle nói xong liền chen vào chiếc phòng tận cùng bên trong để thay đồ, một chiếc phòng nhỏ mang phong cách châu Âu. Huang Renjun đang mang tất lụa trong suốt, anh ấy thích nhất là những chiếc tất như này, mặc chúng bất kể trời nóng hay lạnh.

"Cuối cùng cũng đến. Ơ~ trên người sao lại đầy mùi mồ hôi vậy, ngạt chết anh mày." Huang Renjun nói, tay bịt mũi, lục lọi túi xách tìm kiếm gì đó. Zhong Chenle cởi quần áo rồi ngửi thử, cũng đâu có hôi đến vậy. Donghyuck luôn nói trên người cậu có mùi sữa, cả mồ hôi cũng thế, có thể là vào ngày nắng nóng nên sữa bị chua. Huang Renjun lấy từ trong túi ra khăn giấy ướt thơm ngát, đứng dậy lau mồ hôi cho cậu. Cùng đứng trước gương, Zhong Chenle phát hiện hôm nay Huang Renjun mặc một chiếc áo lót cùng quần đùi màu vàng, trên bề mặt thêu những bông hoa cúc tinh xảo.

"Đây không phải là bộ lần trước anh xem tạp chí xong bảo rất muốn mua hả? Phiên bản giới hạn trong trung tâm thương mại." Zhong Chenle nói xong đưa tay sờ thử, cảm giác được chất liệu rất tốt. Huang Renjun vỗ nhẹ tay cậu rồi nói,
"Anh đã mặc đồng phục của chị gái rồi chạy đến mua đó. Dù sao thì anh và chị ấy cũng giống nhau nên người khác không nhận ra được."

Zhong Chenle nghĩ rằng thật tuyệt khi có một người chị em sinh đôi, ít nhất cũng được mặc đồng phục nữ. Zhong Chenle lại liếc nhìn Huang Renjun, thật đẹp. Lạ ghê, rõ ràng là giống nhau nhưng chị của anh ấy lại không đẹp trai bằng anh ấy. Nếu là con gái thì Junjun sẽ là nữ sinh xinh đẹp nhất trường, là hoa khôi với rất nhiều nam sinh theo đuổi phía sau. Zhong Chenle tự hào nghĩ.

"Hôm nay em mặc áo ngắn tay, có cần anh giúp em wax lông không?" Huang Renjun vừa giúp cậu lau mồ hôi xong lại bắt đầu lục tìm đồ trong túi. Zhong Chenle duỗi hai tay và đôi chân mịn màng của mình ra khoe.

"Tối qua em đã xử lý sạch sẽ rồi!" Vừa nói cậu vừa lấy chiếc váy nhỏ màu trắng ra. Huang Renjun cũng lấy một chiếc váy dài màu vàng óng treo trên giá, cùng với đồ lót của anh ấy đúng là rất phù hợp. Khi cậu đang thay quần áo, Huang Renjun bắt đầu gọi điện cho Donghyuck hỏi sao còn chưa tới. Vừa xong đã thấy Lee Donghyuck ló đầu vào, trên tay còn ôm ly trà sữa.

"Tôi nghe thấy có ai đó nói xấu tôi, vậy nên tôi sẽ tịch thu trà sữa của anh ta." Lee Donghyuck nói xong, xoay qua thấy Zhong Chenle đang thay đồ thì  mắt sáng lên, lập tức chen vào rồi ôm chầm cậu từ phía sau.

"Ai da, Leilei của chúng ta nay cũng mặc áo ngắn tay rồi, chiếc áo làm bằng ren này thật phù hợp với em. Thật là trắng trẻo đáng yêu quá! Đáng yêu chết anh rồi!" Lee Donghyuck vừa nói vừa vùi đầu vào cổ Zhong Chenle mà cọ. Zhong Chenle cười khanh khách khi tóc anh làm cậu nhột, trên mặt hiện lên nếp nhăn đáng yêu như mèo con. Huang Renjun đánh Lee Donghyuck một cái, bảo anh đừng đùa nữa mà mau đi thay quần áo.

"Hôm nay sao anh gấp vậy, tâm trạng nhìn cũng tốt. Có ai đến hả?" Zhong Chenle hỏi Huang Renjun khi anh đang trang điểm. Lee Donghyuck vừa thay quần áo vừa cười trộm. 

"Còn ai nữa, chắc là cái tên ở tiệm bida đối diện rồi. Tuần trước không phải tới xin WeChat của cậu sao? Hai cậu có nói chuyện không Junjun?"

Zhong Chenle nhìn ánh mắt ảm đạm của Huang Renjun.

"Cũng không nói gì nhiều, cậu ấy nghe tối thứ sáu chúng ta có một buổi biểu diễn, nói sẽ dẫn bạn bè đến xem." Zhong Chenle biết Huang Renjun không phải không muốn nói, là không dám nói.

Cuối cùng Huang Renjun cũng thoa một lớp phấn má, một chút son môi màu hồng cam cho Zhong Chenle, sau đó liền đẩy cậu đến trước gương. Đây là mình sao? Mỗi lần đứng trước tấm gương này Zhong Chenle đều nghĩ như vậy. Người trong gương hàng mi cong vút, đôi mắt to tròn sáng ngời, lớp trang điểm màu cam trên khuôn mặt trắng nõn của cậu nhìn vô cùng xinh đẹp, giống như quả quýt cuối hạ tươi tắn mọng nước, chua chua ngọt ngọt vô cùng ngon miệng.

Zhong Chenle lấy chiếc kẹp nhỏ hình hoa hồng kẹp lên hai bên tóc, mái tóc ngắn ngay lập tức trông thật gọn gàng ngoan ngoãn, đáng yêu nhưng cũng rất mới mẻ.

"Đưa tay." Huang Renjun bắt đầu giúp cậu sơn lại móng tay, màu hồng thạch trong suốt óng ánh đầu hè. Zhong Chenle luôn thắc mắc tại sao đôi tay của Huang Renjun lại khéo léo đến vậy, dù trang điểm hay sơn móng tay, không có gì là anh ấy không làm được. Cậu lại không thể, cậu sẽ làm mình trở thành một con mèo với móng vuốt dính tung tóe nước sơn. 

Trước khi bước ra, cậu mang giày và đeo một chiếc túi nhỏ, biến mình thành một cô gái xinh đẹp ngày hè.

"Lát nữa ăn trước miếng bánh đi." Lee Donghyuck hóa thân thành một chị đại chân dài với làn da bánh mật trong chiếc váy ngắn.

"Nghe chị Dung nói mới ra bánh mới vị đào." Huang Renjun nói rồi kéo cả ba đi ra.

Trước khi ra ngoài, Zhong Chenle vẫn có chút lo lắng. Dù đã làm điều này rất nhiều lần nhưng cậu vẫn không khống chế được bản thân mà trở nên căng thẳng.

Vẫn còn sớm, bọn họ ngồi bên cửa sổ uống trà sữa, ăn bánh ngọt. Hôm nay có một chàng trai đeo balo vì họ mà dừng chân bên cửa sổ.  Huang Renjun uống trà sữa của mình mà không để ý đến cậu ấy, Lee Donghyuck luyên thuyên nói rằng tuần này ở trường anh ấy chẳng có gì. Chỉ có Zhong Chenle và chàng trai bốn mắt nhìn nhau. Sau đó Chenle cũng không biết nên làm gì, chỉ có thể mỉm cười ngọt ngào với cậu ta. Chàng trai đỏ mặt nhanh chóng băng qua đường rồi chạy vào quán bida phía đối diện. 

Lúc Park Jisung bước vào tiệm bida tim vẫn còn đập loạn. Khi nãy có phải mình nhìn thấy thiên thần không? Hôm nay cô ấy trông đáng yêu quá. Cậu trấn an bản thân, nghĩ tối đến sẽ được xem buổi biểu diễn của họ tim liền đập nhanh hơn. 

"Sao hôm nay muộn vậy?" Lee Jeno hỏi xong cúi đầu tiếp tục đánh bida, bi trắng thẳng tắp một đường chạm vào bi xanh, bi đen rồi rơi vào lỗ.

"Nice!" Mark Lee huýt sáo. Lee Jeno lau ngọn cơ rồi chuẩn bị lượt tiếp theo.

"Hôm nay bị giáo viên gọi lại." Park Jisung nói, đặt balo lên ghế rồi nhìn xuyên qua cửa số sát đất đến phía đối diện. Cô ấy đang nhai chiếc ống hút như con mèo con, cô ấy uống gì vậy? Trà sữa? Nước trái cây? Cô ấy nên uống cái gì đó lạnh vào một ngày nắng nóng như hôm nay. Park Jisung nhớ đến món sữa lắc vani, cố ấy hợp với sữa lắc vani, ngọt và mịn. Park Jisung bất giác bật cười khi nghĩ đến nó.

"Ê bạn ơi lau nước miếng đi, đừng có cười bỉ ổi vậy." Mark Lee cầm cây cơ đánh cậu. Park Jisung lau miệng trong vô thức.

"Em thích ai?" Mark Lee cũng đến trước cửa sổ nhìn qua.

"Cô ấy, rất trắng, rất đáng yêu." Park Jisung nhìn không chớp mắt nói.

Mark Lee liếc mắt nhìn cậu một cách giảo hoạt.

"Ê! Anh cũng thích bé dễ thương đó."

"Anh, anh không được giành với em! Em trước đây đã thích cô ấy! Em thích cô ấy lâu rồi!"

Park Jisung la lối om sòm. Mark Lee nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu cười đau bụng.

"Ảnh trêu em thôi! Đến lượt anh kìa Mark." Lee Jeno đánh liên tiếp ba quả bóng cuối, gian xảo để lại cho Mark Lee một kết cục khó khăn.

"Anh thua. Tối nay anh mày phải trả tiền rồi làm chó độc thân xem hai đứa hẹn hò rồi."

Mark Lee kêu lên.

"Buổi tối có muốn mời họ đi ăn không?" Park Jisung kích động hỏi.

"Ừ. Đừng chỉ nhìn chằm chằm vào người ta rồi cười một mình mà không nói gì, nhớ phải xin WeChat!" Lee Jeno khuyên nhủ, Park Jisung gật đầu thật mạnh.

Năm giờ, Zhong Chenle ngồi trước đàn piano, căn phòng chật cứng người, tất cả đều tới nghe họ hát. Một vài gương mặt quen thuộc xuất hiện, Zhong Chenle nhiệt tình vẫy tay chào họ.

"Leilei hôm nay đẹp quá!" Một cô gái hét lớn.

Zhong Chenle đỏ mặt cười, quay lại nhìn thì thấy rất nhiều người lạ. Mỗi khi nhìn thấy người mới, Zhong Chenle luôn cảm thấy sợ. Họ luôn dùng ánh mắt tò mò như thể muốn nhìn thấu bạn. Zhong Chenle đưa tay chạm vào chiếc choker trên cổ, cậu nghĩ họ sẽ không thấy, họ sẽ không thấy được hầu kết của cậu. Huang Renjun vẫn đang chỉnh micro, Lee Donghyuck ôm đàn ghita bảo Zhong Chenle nhìn vào góc ba chàng trai ngồi ở đó. Zhong Chenle biết hai người. Một người xin Huang Renjun WeChat vào tuần trước, người còn lại thì cậu đã gặp bên ngoài cửa sổ chiều nay. 

"Lúc nãy anh nghe được tên đang theo đuổi Junjun nói chuyện với cậu ấy, nói buổi tối kết thúc sẽ mời chúng ta đi ăn thịt nướng nhưng Junjun từ chối rồi. Kết quả là tên kia vẫn bám dính lấy cậu ấy, nói không muốn ăn thịt nướng thì ăn gì khác cũng được, cùng ăn một bữa đi. Junjun bị hắn ép sát đến mức hai tai đều đỏ lên, không còn cách nào từ chối. Tối nay ta sẽ có một bữa thật ngon."

Zhong Chenle nhìn Lee Donghyuck cười rạng rỡ nhưng trong lòng vẫn mơ hồ lo lắng.

"Chúng ta mặc như vậy ra ngoài ăn cơm không ổn cho lắm." Zhong Chenle nói.

"Em gái nhỏ ơi, em đẹp như vậy không ra ngoài dạo chơi thật sự có lỗi với bản thân quá. Anh nói cho em biết một chuyện nữa, cái tên mặt nhỏ bên kia, nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm em, tối nay có chút thú vị đó." Lee Donghyuck cười xấu xa ôm đàn ghita bỏ đi. Zhong Chenle lại hướng đến góc bên đó, vừa vặn chạm mắt cùng chàng trai. Mặt cậu ấy lập tức đỏ lên, Zhong Chenle cảm giác mặt mình cũng nóng bừng.

"Leilei, bắt đầu rồi." Huang Renjun gọi cậu.

Các cô gái bắt đầu trình diễn, luôn có một thông lệ trong các buổi diễn, bài hát đầu tiên luôn là:

"The Rose"

Nhạc công Zhong Chenle vuốt những phím đàn, cùng đàn ghita của Lee Dong Hyuck ngân lên những nốt nhạc đầu tiên, Huang Renjun bắt đầu cất tiếng hát.

"Some say love it is a river

That drowns the tender reed

Some say love it is a razor

That leaves your soul to bleed

Some say love it is a hunger

An endless aching need

"I say love it is a flower

And you , its only seed"

Giọng hát của Huang Renjun du dương, không quá trầm cũng không quá cao, trái lại có một chút từ tính và gợi cảm.

Lời hai bắt đầu, Lee Donghyuck đã cất tiếng hát. Amh ấy gảy dây đàn, giọng hát của anh cao và trong trẻo, tựa như chú chim nhỏ đang hót một cách tự do và vui vẻ.

"It's the heart afraid of breaking

That never learns to dance

It's the dream afraid of waking

That never takes the chance

It's the one who won't be taken

Who cannot seem to give

And the soul afraid of dying

That never learns to live"

Zhong Chenle hít một hơi thật sâu. Đến lượt của cậu. Zhong Chenle là người nhỏ tuổi nhất trong số họ nên giọng hát của cậu càng giống một cô gái hơn, một cô gái đang độ tuổi rực rỡ như những đóa hồng. Nhưng giọng của Zhong Chenle luôn mang một chút tiếc nuối cùng sự thương cảm. Hoa hồng rồi sẽ úa, sân khấu của cậu cũng đến lúc hạ màn. Cởi chiếc váy này ra, xóa đi lớp trang điểm, cậu vẫn là một chàng trai như trước, một mình mê man bước đi trong bóng tối.

When the night has been too lonely

And the road has been too long

And you think that love is only

For the lucky and the strong

Just remember in the winter

Far beneath the bitter snows

Lies the seed that with the sun's love

In the spring becomes the rose.

Khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, giấc mơ về hoa hồng của họ hôm nay cũng kết thúc.

Trên đường đi ăn, Zhong Chenle một tay giữ chặt Huang Renjun, tay còn lại kéo dây đeo của chiếc túi nhỏ. Cậu ấy hồi hộp lắm, Huang Renjun cũng không khác gì. Chàng trai tên Lee Jeno bên cạnh liên tục nói chuyện với anh, hỏi anh thích ăn cái gì, nói thịt heo quay ở quán kia ăn rất ngon, không nhiều dầu mỡ, các cô gái cũng có thể ăn. Huang Renjun nói mình gì cũng ăn được, không kén. Zhong Chenle cũng lo lắng, chàng trai có khuôn mặt nhỏ tên Park Jisung dường như rất có hứng thú với cậu, cứ đi bên cạnh nhìn cậu chằm chằm. Zhong Chenle và Huang Renjun đều đang trong tình huống nước sôi lửa bỏng như vậy nhưng sao Lee Donghyuck vẫn có thể trò chuyện vui vẻ với cái gã có tên như người ngoại quốc trước mặt. Đừng hàn huyên tâm sự nữa, mau tới cứu bọn họ đi!

"Tên cậu là Leilei sao?" Lee Donghyuck không qua, rốt cuộc Park Jisung lên tiếng trước. Zhong Chenle mím môi gật đầu.

"Là chữ Lei nào?" Park Jisung lại hỏi.

"Là Lei trong nhụy hoa." Zhong Chenle thận trọng nói.

"Leilei, tên này thật là dễ nghe." Trái tim Zhong Chenle nhảy loạn xạ khi Park Jisung dùng giọng của mình gọi cậu là Leilei. Giọng cậu ấy thật lạ, Zhong Chenle nghĩ.

"Leilei cũng ở trong thành phố sao?" Tôi và anh Jeno đều ở ngoại ô phía Bắc. Trường chúng ta cách nhau một con sông. Thật tuyệt."

Zhong Chenle có hơi chột dạ, bọn họ đã cố tình đến bên này sông mới dám biểu diễn trong trang phục phụ nữ.

"Ừ. Thật trùng hợp." Cậu nói.

"Ừm... tiện thể có thể thêm WeChat của cậu được không? Hôm nay tôi chụp ảnh cậu, tôi sẽ gửi cho cậu." Giọng của Park Jisung rất nhẹ, Zhong Chenle quay đầu nhìn liền thấy mặt cậu ấy lo lắng vô cùng, tay cầm điện thoại đều run hết cả lên. Zhong Chenle nghĩ khá thú vị. Cậu ta viện cớ như vậy, Zhong Chenle cũng không biết dùng lý do gì để từ chối, chỉ có thể lấy điện thoại ra. Vừa mở điện thoại liền thấy tin nhắn của mẹ gửi tới, hỏi cậu mấy giờ về. Cậu nói sẽ đến nhà Injun ngủ lại vì mai là chủ nhật, còn không quên gửi một biểu tượng cảm xúc cười hì hì, sau đó mở cài đặt và thay đổi ID WeChat. Leilei, ảnh đại diện là một chú gấu con mặc váy hoa. Park Jisung đã thêm WeChat của cậu, sau khi được xác nhận liền gửi qua một tin nhắn:

"Cậu hát hay lắm."

Zhong Chenle suy nghĩ một lúc liền trả lời cậu ấy hai chữ. Cảm ơn.

--

Zhong Chenle vùi đầu vào ăn thịt nướng, nghe mọi người trò chuyện. Cậu ấy đã ăn hết một chén nhưng vẫn ăn thêm một miếng nữa. Cậu nghĩ Huang Renjun là người gắp nó cho cậu, giống như bình thường khi họ cùng nhau ăn thịt nướng, Huang Renjun chịu trách nhiệm nướng, cậu ấy chịu trách nhiệm ăn và Lee Donghyuck phụ trách phần nói. Lại một miếng thịt được thả vào chén, cậu phồng miệng lên vẫy đũa nói:

"Không. Em không ăn thêm được nữa!" Cậu ngước mắt lên mới nhớ rằng Park Jisung đang ngồi bên cạnh mình. Huang Renjun ngồi ở phía bên kia đang bị Lee Jeno ép ăn, hắn nói anh ăn quá ít, quá gầy, phải ăn nhiều hơn.

"Cậu no chưa? Cậu khỏe thiệt đó. Cậu ăn được nhiều lắm luôn." Park Jisung cười nói.

Zhong Chenle cắn đũa ậm ừ một cách ngượng ngùng.

"Mẹ của tôi cũng nói vậy, nói tôi ăn được ngủ được giống như heo."

"Vậy thì cậu cũng là con heo đáng yêu nhất trên thế giới." Lúc Park Jisung nói ra câu này không nhìn cậu, giả vờ bình tĩnh ngồi nướng thịt.

"Nhân tiện nói, Leilei cũng rất cao. Cả ba người đều cao trên 1m75 ha. Con gái cao như vậy rất lợi hại." Mark Lee nói. Zhong Chenle sợ hãi tay run lên, suýt đánh rơi cả đũa. Huang Renjun vội vội vàng vàng nói.

"Chúng tôi đang mang giày cao gót. Cao nhờ giày cao gót mà thôi." 

Nói xong, anh và Zhong Chenle nhìn nhau thở phào.

Không nghĩ tới Lee Donghyuck lại mở miệng.

"Tôi và Junjun cao cũng vô dụng, vẫn là Leilei lợi hại. Leilei ở trong đội bóng rổ của trường chúng tôi!"

Hơi thở của Zhong Chenle vừa yên ổn lại trở nên gấp gáp.

"Thật không? Leilei còn có thể chơi bóng rổ. Trường học của em thật xịn, lại còn có bóng rổ nữ. Anh và Jisung cũng ở trong đội bóng rổ. Lần sau ước chừng chúng ta sẽ có một trận giao hữu." Mark Lee nói với tinh thần đầy phấn chấn. Zhong Chenle sắc mặt gần như xanh mét, cậu trừng mắt nhìn Lee Donghyuck. Lee Donghyuck nhìn Zhong Chenle một cách bình tĩnh, lại quay qua nhìn Mark Lee bằng ánh mắt khinh thường.

"Anh muốn thi đấu với con gái, thắng rồi anh vui nổi không?"

"Chúng tôi sẽ nhường, đúng không Jisung."

Park Jisung nhìn Zhong Chenle đầy mong đợi và nói:

"Ừ. Tôi chơi khá tốt, tôi có thể dạy cho cậu."

Zhong Chenle cho rằng cậu ấy nói vậy cứ như nghĩ trình độ của các cô gái rất kém, cậu trở nên nóng nảy:

"Tôi chơi rất tốt, cũng không chắc là sẽ thua đâu!"

Park Jisung đơ ra, Zhong Chenle nghĩ có khi tính cách thật của mình lộ ra như vậy sẽ làm cậu ấy sợ hãi. Dù sợ hay không, Zhong Chenle vẫn rất sợ cậu ấy sẽ thật sự theo đuổi mình.

Ăn cơm xong đã gần chín giờ tối, họ vội vàng nói sắp lỡ chuyến xe cuối cùng. Ba chàng trai đưa họ đến trạm, Zhong Chenle chờ đợi trong lo lắng khoảng một lúc trước khi xe buýt đến.

"Ừm... gửi cho tôi một tin nhắn WeChat khi bạn về đến để tôi biết là bạn đã đến nơi an toàn." Park Jisung nói với cậu trước khi lên xe, Zhong Chenle đồng ý và bước lên ngay lập tức. Khi xe lăn bánh, Mark Lee vẫn đang nhảy lên và vẫy tay bên dưới. 

"Lần sau cùng ra ngoài với nhau nhé!" 
Lee Donghyuck ngồi ở hàng ghế cuối cùng cười thành tiếng:

"Buồn cười quá! Tên Mark Lee này buồn cười quá."
Huang Renjun vỗ vỗ cậu bảo cậu ngồi xuống, vẫn đang mặc váy. Sau đó anh lại hỏi Zhong Chenle 

"Leilei, em có thấy thú vị không?" 

Nhạc công Zhong Chenle cầm chiếc túi và nhìn bộ móng sáng bóng của mình một lúc. 

"Thú vị lắm." Cậu nói. 

"Anh cũng nghĩ hôm nay rất thú vị." Huang Renjun nói, tựa đầu vào vai cậu. Lee Donghyuck dựa hẳn vào bọn họ, vuốt mặt rồi đau khổ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net