Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đặt cây cơ vào lòng bàn tay, lồng cơ vào giữa ngón cái và ngón trỏ tay còn lại, đúng rồi, eo dồn về phía trước. Ừ, như vậy đó."

Lee Jeno đặt một tay lên tay Huang Renjun, tay còn lại ôm eo anh chỉ anh cách chơi bida. Sau kỳ nghỉ hè, thời tiết trở nên nóng hơn, váy vốn đã ít vải, váy mặc mùa hè lại càng mỏng, tư thế như vậy trông rất ám muội.

Zhong Chenle đã xem qua các bộ phim, trong phim, những người hướng dẫn chơi bida đều có ý đồ xấu, sờ mó chỗ này một chút chỗ kia một chút, áp sát vào người nhau. Vậy nên nhìn đâu cậu cũng thấy Lee Jeno muốn lợi dụng Huang Renjun. Nhưng anh ta cũng rất thông minh, những nơi không thể chạm sẽ không chạm, những nơi không nên nhìn cũng không nhìn, vậy nên Zhong Chenle không thể bắt thóp được anh ta. Lee Jeno là chính nhân quân tử sao? Zhong Chenle không biết, nhưng cậu biết Huang Renjun xong đời rồi. Cậu nghi ngờ Lee Jeno và Huang Renjun thật sự đang hẹn hò, bởi vì vào một sáng nọ, khi thức dậy trên giường của Huang Renjun, cậu vơ lấy điện thoại di động rồi mở lên, màn hình hiển thị một tin nhắn chưa đọc:

"Con mèo lười của tôi dậy chưa?"

Zhong Chenle tỉnh ngủ hoàn toàn, nghĩ rằng Park Jisung gửi tin nhắn đó cho cậu. Kết quả nhìn kỹ lại thì thấy đó là điện thoại của Huang Renjun.

Cậu cũng phát hiện hôm nay Huang Renjun mặc rất đẹp, trước khi ra ngoài soi gương cả chục lần, trên đường đến đây liên tục hỏi tóc mình có rối không, son môi có ổn chưa.

Zhong Chenle nhìn nụ cười của Huang Renjun khi anh đang chơi bida, nghĩ đây là dáng vẻ khi rơi vào lưới tình sao? Huang Renjun thật sự giống một cô gái hạnh phúc, nhưng liệu họ có ổn không khi cứ tiếp tục như vậy? Zhong Chenle bất lực nhìn ra cửa. Lee Donghyuck và Mark Lee đi mua đồ ăn cùng nhau sao lại lâu như vậy? Lẽ nào bọn họ đánh lẻ rồi? Có lẽ không, bọn họ không giống một cặp đôi đang yêu chút nào, nhìn giống một đôi bạn thân hơn. Zhong Chenle nghĩ, ít nhất một trong số bọn họ vẫn chưa rơi vào cái vòng này. Cậu không thật sự rơi vào, nhưng đôi chân cậu đang đứng trên bờ vực của vòng xoáy. 

Park Jisung kiên trì gửi tin nhắn WeChat cho cậu suốt một tháng. Từ những tin nhắn "Leilei buổi sáng tốt lành", cậu ấy từng bước từng bước tìm các chủ đề khác để nói, sau đó lại cố gắng hẹn Zhong Chenle ra ngoài. Zhong Chenle lần nào cũng viện cớ thi cuối kỳ để từ chối, nhưng nghỉ hè rồi thì lý do này trở nên vô dụng. Park Jisung cũng tinh ý hơn, không chỉ mời riêng cậu mà nói anh Jeno mời mọi người cùng nhau đi chơi, vậy nên mới có hôm nay.

Zhong Chenle từ chối việc hẹn hò không có nghĩa là cậu không có cảm giác với Park Jisung. Cậu biết cậu thích cậu ấy. Có lần Park Jisung gửi cho cậu một bức ảnh chiếc kẹp tóc hình quả dâu nhỏ, được thiết kế tinh xảo nhưng cũng rất đáng yêu. Park Jisung nói cậu ấy nhìn thấy nó trong tủ kính khi đi qua một cửa hàng trong trung tâm thương mại, vừa nhìn thấy đã nghĩ đến Leilei, nghĩ đến Leilei thì không thể không mua nó. Cuối cùng nói Leilei kẹp lên nhất định sẽ rất đáng yêu. Lần đầu Zhong Chenle cảm thấy trong lòng tràn đầy ngọt ngào và hạnh phúc. Cậu bắt đầu trò chuyện với Park Jisung thường xuyên hơn, bắt đầu nghĩ đến Park Jisung nhiều hơn. Zhong Chenle nghĩ cậu cũng sắp xong rồi, cậu lấy đâu ra tư cách mà nói Huang Renjun vì chính cậu cũng thế. Hôm nay cậu mặc một chiếc váy hoa nhí mình thích và kẹp chiếc kẹp hình quả dâu mà cậu lấy được từ chỗ của Lee Donghyuck. Đến giờ này vẫn đang lo lắng không biết hôm nay mình trông có ổn không bởi vì Park Jisung vẫn chưa đến.

"Leilei." Park Jisung cuối cùng cũng đến. Lúc cậu ấy đến đã rất muộn.

"Sao muộn vậy!" Lee Jeno cất tiếng khi thấy Park Jisung bước vào.

"Xin lỗi, em đi mua bánh xốp. Hôm nay đông người lắm, xếp hàng rất lâu."

Cậu ấy vừa lấy nói vừa lấy túi ra. Zhong Chenle nghe thấy liền nghĩ đến việc mấy ngày nay cậu đăng lên WeChat nói mình muốn ăn bánh xốp vị dưa lưới.

Park Jisung lấy cho mỗi người một cái, đến Zhong Chenle lại nói nhỏ với cậu.

"Bánh xốp dưa lưới chỉ có một cái duy nhất, cho cậu."

Park Jisung thấy chiếc kẹp trên tóc cậu, hai mắt sáng lên.

"Leilei kẹp lên đẹp hơn rất nhiều so với tôi tưởng tượng."

Zhong Chenle cầm bánh xốp không biết làm sao. Cậu suy nghĩ rồi bẻ nó làm đôi, đưa cho Park Jisung một nửa.

"Tôi đổi một nửa vani với cậu."

Ngồi trong phòng bida cùng nhau ăn bánh xốp, nghĩ đi nghĩ lại thì thấy rất kỳ quái, nhưng họ lại ăn một cách yên tĩnh và vui vẻ. Ăn xong Park Jisung hỏi cậu có muốn học chơi bida không. Zhong Chenle nghĩ hôm nay váy của mình rất ngắn, cúi xuống sẽ lộ hết mông ra ngoài liền lắc đầu ngay lập tức. Park Jisung cũng không ngờ cậu sẽ dứt khoát từ chối như vậy nên cũng vội vàng nói không học thì không học, mình chơi cũng bình thường, các anh chơi mới giỏi. Họ cứ ngồi như vậy, không biết nên làm gì.

"Cậu... chơi game không?" Zhong Chenle nghĩ con trai ai cũng thích chơi game.

Vậy nên hai người họ cùng nhau chơi.

"Leilei, cậu thật sự đỉnh quá đi." Park Jisung cảm thán khi mới ván đầu tiên họ đã ăn gà một cách nhanh chóng.

Vừa vào ván thứ hai thì Lee Donghyuck về đến.

"Hôm nay ngoài đường đông lắm! Tiệm gà rán xếp hàng cả trăm người, muốn mua được cũng phải tới nửa đêm. Gần đó có một quán lẩu, xem xem ai muốn đi, chơi xong tụi mình qua đó!"

Lee Donghyuck nói xong Zhong Chenle lại nghĩ đến việc có thể ăn tối cùng nhau, rõ ràng là muốn đâm đâu vào chỗ chết.

Mark Lee và Lee Jeno lại cùng nhau chơi một ván bida. Lee Donghyuck ghét bỏ nói rằng Mark Lee chơi quá dở, đứng qua một bên xem chị đây ra tay. Anh tham gia vào làm Lee Jeno không thể nào thắng được dù chỉ là một cơ hội nhỏ. Mark Lee kích động đến mức suýt chút nữa đã gọi anh làm sư phụ.

"Chị Donghyuck sao lại lợi hại như vậy?" Park Jisung hỏi Zhong Chenle.

"Nhà chị ấy mở một khu vui chơi giải trí. Cái gì chị ấy cũng biết, bida, phi tiêu, bowling, giỏi nhất chính là chơi mạt chược. Tôi nghe nói chị ấy chưa bao giờ thua."

Zhong Chenle luôn nghĩ Lee Donghyuck là một người vô cùng vi diệu. Đừng nói là con gái, làm con trai anh ấy cũng thuộc dạng rất bướng bỉnh. Cho nên khi trở thành một cô gái, anh ấy sẽ thích những chiếc váy ngắn bó sát, cũng thích khoe vòng eo của mình, anh ấy thích những chiếc túi da nhỏ gắn đinh tán. Người khác nhìn vào đều thấy anh ấy chính là một cô gái gợi cảm và phóng khoáng, nhưng chỉ Zhong Chenle và Huang Renjun biết, anh là người nhạy cảm và tinh tế nhất trong ba người họ.

Sau một hồi giơ tay biểu quyết thì quyết định nồi lẩu sẽ một nửa tê cay, nửa còn lại là cà chua. Họ đổ hết thịt vào bên nồi cay, bên cà chua chỉ còn lại một ít rau xanh nổi lên một cách cô đơn trống rỗng. Ba mươi giây sau thịt chín, sáu đôi đũa đều cùng nhau lao vào gắp, có cảm giác căng thẳng và kích thích như đoạt đồ ăn từ miệng hổ. Họ cũng coi như là thân quen hơn, bữa ăn cũng trở nên dễ dàng và tự nhiên hơn rất nhiều.

"Giúp tôi lấy rau thơm."

"Tôi muốn ăn tôm! Nhanh vớt tôm!"

"Ai muốn chết đem củ cải thả vào nồi cay vậy!"

"Thịt hết thì lại kêu thêm thịt đi!"

"Coca hết rồi! Kêu thêm coca đi."

"Đừng uống nhiều coca như vậy! Diệt tinh trùng đó!"

Người lên tiếng là Lee Donghyuck. Năm người còn lại hai người sặc, hai người sững sờ, chỉ có Mark Lee bình tĩnh trả lời.

"Em nói đúng, vẫn nên uống nước trái cây đi." Anh ta giơ tay gọi nhân viên phục vụ. Lee Donghyuck nhìn bọn họ xấu hổ lại nhếch miệng cười.

"Nhìn mọi người ai cũng sợ như vậy thiệt giống mấy đứa khờ ghê, cứ như tôi nói gì bậy lắm. Mọi người có tham gia lớp học về tâm sinh lý chưa? Ai chưa học thì giơ tay lên, chị đây phổ cập kiến thức cho. Để mấy người tránh khỏi những suy nghĩ bẩn thỉu như vậy."

Khi Zhong Chenle nghe đến sinh lý liền nhớ lại quãng thời gian mông lung, đau khổ trước kia. Con trai không thể tránh khỏi những phản ứng đó, vậy nên cậu thường xuyên làm bẩn quần đùi, có hôm còn làm bẩn váy. Cậu đem váy tới nhà Huang Renjun, tự giặt tay suốt cả một buổi chiều. Cậu cảm thấy mình thật bẩn, váy cũng bẩn, tất cả trở nên thật bẩn thỉu. Cậu dùng tay vò rất mạnh, tay trắng bệch, ngón tay cũng trở nên nhăn nheo vì ngâm lâu trong nước, vậy mà cậu vẫn không thể dừng lại, Huang Renjun kéo cậu mấy lần cũng vô ích. Cậu như vậy đã chọc giận đến Huang Renjun cũng đang mang một bụng lo lắng.

"Zhong Chenle, đừng kích động!" Huang Renjun gọi đầy đủ tên thật của cậu. Zhong Chenle bừng tỉnh, cậu nhận ra mình không phải là Zhong Chenlei, trên đời này làm gì có Zhong Chenlei, đó chỉ là một giấc mộng êm đềm mà cậu tưởng tượng ra. Cậu không mềm mại cũng không dễ thương, cậu cao 1m75 và hiện tại vẫn đang phát triển, cậu mang giày size 42, cậu có hầu kết và cậu cũng biết mộng tinh. Cơ thể này nói cho cậu biết rằng mình vẫn là một đứa con trai. Cậu ngồi bệt xuống sàn nhà vệ sinh khóc nấc. Huang Renjun cũng khóc, họ ngồi khóc cùng nhau cho đến lúc Lee Donghyuck đến.

Lee Donghyuck nhìn chiếc váy rách trong nhà vệ sinh và hai đứa trẻ đang khóc liền hoài nghi nhân sinh, anh ôm cả hai vào lòng.

"Bé cưng của anh sao lại khóc."

Zhong Chenle ủ rũ bảo mình rất bẩn.

Lee Donghyuck vuốt tóc cả hai.

"Không bẩn. Cơ thể chúng ta là do mẹ cực nhọc vất vả gần mười tháng mới sinh ra được, sao lại có thể bẩn? Mẹ sẽ rất buồn nếu nghe được điều này. Hơn nữa hiện tại chúng ta đều sống rất tốt, không chỉ có thể trở thành một cô gái xinh đẹp, còn có thể là một đứa con trai tùy ý làm bậy. Đừng sợ, chấp nhận mọi thứ về bản thân, tận hưởng cơ thể của chính mình. Đây là món quà mà thượng đế ban tặng, là món quà dành cho những đứa trẻ xinh đẹp và đáng yêu nhất."

-

Dòng hồi tưởng của Zhong Chenle kết thúc, quay trở lại bàn ăn  mọi người vẫn đang náo nhiệt.

"Vừa rồi cậu thất thần một lúc." Park Jisung nhìn cậu, Zhong Chenle liếc mắt liền thấy được sự hăng hái và mong đợi trong mắt cậu ấy. Zhong Chenle nghĩ cậu ấy hăng hái như vậy là vì điều gì? Hăng hái với một cô gái tên là Leilei như nụ hoa mới chớm. Vậy cậu ấy đang mong đợi điều gì? Mong đợi một mối tình tuyệt đẹp như pháo hoa cùng thân hình mềm mại của một cô gái xinh đẹp. Zhong Chenle nhỏ tuổi không có nghĩa là không hiểu, trong một mối quan hệ, làm sao có thể không nghĩ đến thân thể của đối phương. Không có những suy nghĩ đó thì đâu gọi là tình yêu, như vậy chi bằng kết nghĩa anh em cho rồi. 

Zhong Chenle nhìn nồi lẩu đang sôi ùng ục, cậu vội vàng đưa tay gắp đầy một đũa thịt.

"Tôi không thất thần, tôi chỉ đang đợi thịt. Cố không nhìn chằm chằm vào nồi thì thịt sẽ mau chín thôi." Zhong Chenle nói xong cắn một miếng lớn, vừa cay vừa nóng. Park Jisung nhìn chằm chằm vào đôi môi cùng gò má đỏ ửng của cậu một cách thèm thuồng như nhìn vào quả anh đào chín mọng trên cây. Zhong Chenle cảm thấy cậu ta nhìn vậy là đủ rồi, không thể để cậy ấy nhìn thêm nữa. Dù có biển cạn đá mòn, long trời lở đất đi chăng nữa thì cậu cũng sẽ không để cho Park Jisung có được thứ mà cậu ấy muốn.

"Đừng nhìn tôi nữa!" Zhong Chenle trừng mắt nhìn cậu ấy, làm ra vẻ hung dữ mà nói. Không ngờ tới mắt Park Jisung lại sáng lên.

"Tôi không nhìn cậu, tôi đang nhìn thịt trong chén của cậu." Cậu ấy nói dối không chớp mắt. Zhong Chenle không nói nên lời, chuyển hết thịt trong chén của mình qua cho cậu ta.

"Cho cậu, đừng nhìn nữa!"

Zhong Chenle ngơ ngẩn một mình, bên kia Lee Jeno lên tiếng hỏi.

"Tuần sau là buổi biểu diễn cuối cùng của các cậu sao?"

Tâm trạng của Zhong Chenle rơi xuống đáy.

"Ừ. Donghyuck và tôi đều là năm cuối cấp, không có thời gian rảnh." Huang Renjun buồn buồn nói.

"Bốn người tụi mình đều là năm cuối, chúng ta sắp trở thành người lớn." Vẻ mặt của Mark Lee kết hợp với khói bốc lên từ nồi lẩu nhìn tựa như một giấc mơ mang theo chút phiền muộn. 

"Lúc nhỏ tôi ở Canada, sát vách nhà uncle của tôi ở nông thôn có một trang trại. Những ngày nghỉ tôi sẽ đến đó chơi. Tất cả các trường học trên thế giới đều giống nhau, đều yêu cầu những đứa trẻ viết về lý tưởng, về ước mơ của chúng khi lớn lên. Những đứa trẻ lớp tôi đều viết rằng muốn làm cảnh sát, bác sĩ, thầy giáo,... chỉ có tôi là khác người. Tôi là người duy nhất viết rằng sau này khi lớn lên muốn làm nông dân, làm chủ một nông trại. Tôi muốn được cho gà ăn, vắt sữa bò, nhổ cỏ và hốt phân, mỗi ngày. Tôi cũng đã vẽ một bức tranh. Cô giáo nói tôi là một đứa trẻ ngây thơ, cô hi vọng tôi có thể hiện thực hóa giấc mơ của mình, giữ vững một trái tim trong sáng. Sau đó cô uyển chuyển đổi chủ đề, cô nói cô cảm thấy tôi cũng có thể trở thành một họa sĩ theo trường phái trừu tượng, có thể giải thích cho cô biết những hình tròn đó là gì không? Tôi nói hình tròn có tóc đó chính là tôi, hình tròn có sừng là bò và cừu, hình tròn có mỏ là gà và vịt, hình tròn đen trên mặt đất là phân của chúng."

Mark Lee kể lại xong bắt đầu cười ngây ngô, nụ cười vẫn mang nét trẻ con.

Sau đó, trên bàn ăn bắt đầu một chủ đề mới, gọi là "giấc mơ thời thơ ấu."

Lee Jeno nói khi còn nhỏ anh muốn làm một người đưa thư vì tuần san Nhi đồng đều do người đưa thư mang đến. Nếu trở thành người đưa thư, anh ấy có thể đọc truyện tranh nhiều kỳ ngay lúc nó vừa phát hành.

Ước mơ lúc nhỏ của Huang Renjun là trở thành búp bê Barbie, lúc đó anh nghĩ Barbie là cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới.

Lee Donghyuck nhìn thấy sự cô đơn trong mắt của Injun, dùng đũa gõ gõ bát và nói rằng khi anh còn nhỏ, anh muốn làm tất cả mọi thứ ngoại trừ việc đọc sách. Anh muốn nhanh chóng lớn lên để có thể kế thừa khu vui chơi từ gia đình, sau đó đi khắp nơi, sống phóng túng, vui sướng thoải mái làm một tên phá gia chi tử.

Park Jisung ngượng ngùng nói lúc nhỏ mình rất nhút nhát, cứ động một chút là khóc. Khi đó cậu thích xem hoạt hình người nhện, vậy nên nghĩ lớn lên mình có thể trở thành siêu anh hùng là tốt rồi, không sợ bất cứ thứ gì, còn có thể bảo vệ người mà mình yêu.

Zhong Chenle cúi đầu suy nghĩ một lúc mới nói. Cậu nói khi còn nhỏ, cậu thích nhìn lên bầu trời và đếm những vì sao. Sau đó cậu đến bảo tàng thiên văn học mới biết, hóa ra thế giới bên ngoài đó gọi là vũ trụ. Mỗi ngôi sao đều có một cái tên riêng, mỗi ngôi sao đều có một câu chuyện độc đáo đằng sau cái tên của nó. Vì vậy cậu muốn trở thành một nhà thiên văn học, cậu muốn phát hiện thêm nhiều vì sao, tìm hiểu thêm nhiều câu chuyện xung quanh chúng.

Lúc thanh toán, Lee Jeno và Huang Renjun bắt đầu xảy ra tranh cãi. Huang Renjun nói rằng lần trước bọn họ đã mời các cô ăn tối, lần này nên đến lượt các cô ấy. Lee Jeno không chịu, nói rằng anh ta và Mark Lee cá cược với nhau bằng bữa ăn hôm nay và đã thua, đây không phải là chuyện của các cô. Hai người đều không ai chịu thua ai, cực kỳ cố chấp. Park Jisung nói nhỏ với Zhong Chenle, bảo họ giống như người lớn đang tranh nhau trả tiền ăn. Zhong Chenle trong lòng cũng thấy vậy nhưng không muốn phản ứng lại, ậm ờ ừ một tiếng. Huang Renjun cuối cùng nói.

"Tôi thanh toán hay cậu thanh toán thì khác nhau chỗ nào!"

Lee Jeno nghe xong thì cười một tiếng.
"Được rồi, cậu trả tiền đi. Cậu nói đúng, chúng ta ai trả tiền cũng như nhau thôi."

Nhân viên thu ngân ở đó đều cười trộm, Huang Renjun đỏ mặt thanh toán xong liền nhanh chóng lôi kéo Zhong Chenle và Lee Donghyuck bỏ chạy.

Trên đường về, Lee Donghyuck liên tục hát nghêu ngao, Zhong Chenle không nghe được, quay sang hỏi anh đang hát cái gì. Anh ấy nói anh ấy vừa nghĩ ra, trở về anh ấy sẽ viết lại rồi gửi cho mọi người nghe. Vài ngày sau họ nhận được demo từ anh, nghe rất hay, rất êm tai. Bọn họ đã thức suốt đêm để luyện tập. Ở buổi biểu diễn chia tay, họ đã hát bài này kết màn. Bài hát tên là "Hỏi đường"

Cậu bé hỏi mẹ, đường về nhà sao không có hoa hướng dương.

Mẹ nói, hoa hướng dương chỉ đến khi mặt trời xuất hiện.

Cậu bé hỏi búp bê, khi tôi lớn sao không thể ôm cậu.

Búp bê nói, tôi chỉ có thể đi vào giấc mơ ngọt ngào của các cô gái.

Cô bé hỏi bầu trời, sao không thể thấy đâu là điểm cuối.

Bầu trời nói, cô đã lạc vào trong bóng tối vô tận.

Hoa hồng trên váy nở rộ dọc theo tâm nhĩ trái.

Mái tóc dài lay động theo những lời thì thầm nhẹ nhàng.

Cô đã nghe được chàng trai nói về tình yêu.

Cô hỏi chàng trai, anh có nắm tay em ở tương lai phía trước?

Làn gió thổi qua cuốn mất câu trả lời.

Chỉ còn lại đây một trái tim đang reo hò.

Đi nào! Cô gái! Đi trên con đường của riêng em!

Đèn sân khấu đã tắt, mọi người đều ra về, màn đêm lại trở nên tăm tối. Họ vẫn ngồi bên trong không muốn rời đi. Lee Donghyuck hồi tưởng về màn trình diễn đầu tiên. Anh nói khi đó dưới sân khấu không có nhiều người nhưng anh vẫn cảm thấy nôn nao, lo lắng, tay cầm ghita của anh ấy run rẩy. Zhong Chenle nói rằng cậu cũng vậy, trong nháy mắt cậu quên hết mọi thứ, không nhớ được phải chơi piano như thế nào, phải hát làm sao, nhưng họ vẫn hát.

"Có một cậu bé tặng hoa cho em, còn gọi em là chị." Zhong Chenle không thể kìm được khóe môi khi nghĩ đến.

"Sao không có ai tặng hoa cho anh rồi gọi anh là chị vậy." Huang Renjun hâm mộ nói.

"Bởi vì những người đến tặng hoa cho cậu đều muốn theo đuổi cậu. Một người cậu cũng không để vào mắt! Tớ nhớ lần đầu cậu được người ta tặng hoa, cậu sợ đến mức ném hoa bỏ chạy. Vừa chạy vừa la! Lúc đó tớ còn nghĩ cậu mà chạy như vậy trong hạng mục 100m thì làm sao có thể trượt được?" Lee Donghyuck giả dối nói, Huang Renjun đá anh một cái thật mạnh.

"Cậu nói xạo! Tớ xấu hổ như vậy hồi nào! Toàn nói chuyện không có!" Huang Renjun nói xong liền muốn đánh anh. Zhong Chenle ngồi bên cạnh cười sắp chảy nước mắt. Cậu đưa tay lau, biết rằng nước mắt này không phải xuất phát từ niềm vui. Kết thúc, mọi thứ đã kết thúc, giấc mơ đẹp đẽ của họ hôm nay cũng đến hồi kết rồi. 

Lúc sắp về, Huang Renjun lúng túng nói anh sẽ không thay quần áo. Lee Donghyuck huých cùi chỏ vào Zhong Chenle, Zhong Chenle nhìn ra cửa, Lee Jeno đang đứng đó cùng một chiếc scooter. Họ vẫy tay rồi nhìn Huang Renjun bước ra cửa.

Sau khi thay quần áo, Zhong Chenle chở Lee Donghyuck trên chiếc xe đạp mà cậu đã bỏ quên hơn một tháng.

"Em không để ý là xe đạp đã mất tích một tháng rồi sao? Thật là đáng yêu! Leilei!" Lee Donghyuck cười, vỗ nhẹ vào eo cậu. Zhong Chenle sợ nhột, cậu vặn vẹo người, chiếc xe đạp liền uốn éo một đường như giun bò.

"Đừng nghịch!" Em sắp ngã!" Zhong Chenle ngồi trên xe ổn định rồi mới nói thêm.

"Em đi bộ năm phút là đến trường. Bình thường cũng không đi xe, quên cũng không sao!"

Lee Donghyuck đung đưa hai chân.

"Em sợ nhìn thấy con chuột nhỏ kia đi." Zhong Chenle tự hỏi làm thế nào mà anh lại đặt cho cậu ấy biệt danh phù hợp như vậy.

"Em sợ gì cậu ấy?" Zhong Chenle thờ ơ đáp.

"Sợ sẽ rơi vào bẫy như cô gái ngốc Junjun kia đó." Lee Donghyuck nói xong tựa vào lưng Zhong Chenle.

"Junjun... cũng không hẳn là thích thật, có lẽ là do bị theo đuổi nhiều quá. Lee Jeno vừa nhìn đã biết là một người kiên trì, theo đuổi một thời gian dài như vậy không ai có thể từ chối được." Zhong Chenle chột dạ nói.

"Lee Jeno dù có kiên trì đến thế nào đi chăng nữa nếu Junjun thật sự không để ý tới hắn thì hắn cũng không làm gì được. Có rất nhiều người đến hỏi xin WeChat của cậu ấy, em thấy cậu ấy thật sự cho bao giờ chưa? Lee Jeno là người đầu tiên."

Lee Donghyuck rất hiếm khi nói chuyện bằng giọng điệu buồn bã như vậy.

"Anh sợ sao anh Donghyuck?" Zhong Chenle hỏi.

"Sợ. Tất nhiên là anh sợ. Thành thật mà nói, giữa em và cậu ấy anh thật sự lo cho cậu ấy hơn. Em tuy nhỏ tuổi hơn nhưng anh biết em luôn tỉnh táo. Junjun trông thành thục, thận trọng như vậy nhưng tâm hồn lại là một cô gái nhỏ, một cô gái nhỏ mơ mộng, mong chờ vào tình yêu. Cậu ấy gặp được người mình thích anh rất vui, nhưng mặt khác anh cũng sợ cậu ấy bay quá cao, ngã sẽ rất đau. Vậy nên, Leilei, chúng ta nhất định phải bắt được cậu ấy."

Lee Donghyuck dùng thanh âm run rẩy nói tiếp.

"Hãy để cậu ta vui vẻ bay, bay cao bay xa bao nhiêu đều có thể. Bởi vì cậu ấy còn có chúng ta, chúng ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net