Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Warning: Dù không miêu tả chi tiết nhưng vẫn có yếu tố bạo lực, cân nhắc trước khi đọc)

Một học kỳ lại qua. Đối với Zhong Chenle mà nói, tháng ngày này đi qua thật mơ hồ, cậu và Park Jisung hòa hợp một cách kỳ lạ. Mỗi lần đi cùng Park Jisung, Zhong Chenle có cảm giác như họ đang thật sự hẹn hò. Đặc biệt là ở những nơi đông người, Park Jisung sẽ rất tự nhiên nắm lấy tay cậu, dịu dàng nói:

"Nắm chặt tay tôi, đừng để lạc."

Nhưng họ không phải là mối quan hệ yêu đương. Park Jisung chưa bao giờ nói thích cậu hay đề nghị hẹn hò, họ cũng không có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào, cả ôm cũng không. Cuối cùng vào một ngày Zhong Chenle cũng tìm ra được định nghĩa chính xác cho mối quan hệ của họ. Trong bữa ăn hôm đó, Park Jisung lấy ra một cái túi, bên trong là một chiếc áo khoác màu trắng với phần lông thỏ mềm mại ở cổ áo.

"Leilei mặc cái này sẽ rất đẹp."

Zhong Chenle phát hiện ra Park Jisung thường nói với cậu như vậy. Leilei hợp với cái này, Leilei mặc cái kia, Leilei mặc cái nọ cho tôi xem xem có đẹp không. Mỗi lần nói, trong ánh mắt cậu đều có một loại chấp niệm, chấp niệm về Leilei. Zhong Chenle vốn nghĩ sự việc này tác động đến cậu ấy chỉ gây nên tổn thương tạm thời, không ngờ để lại di chứng nghiêm trọng đến như vậy. Park Jisung mắc bệnh, cậu cũng bệnh rồi, hai người bệnh như đang tìm kiếm phương thuốc từ trên người đối phương. Leilei là phương thuốc của Park Jisung, còn tình yêu của Park Jisung là phương thuốc của cậu. Cả hai đều có được thứ mình cần, nguyện đắm chìm trong tình yêu hão huyền này. Zhong Chenle lại cảm thấy yên tâm, dù sao tất cả cũng chỉ là mơ, vậy hãy mơ một giấc mơ thật đẹp. Cậu vui vẻ nhận quà của Park Jisung

"Vậy lần sau tôi sẽ mặc cho cậu xem."

Vào kỳ nghỉ đông, Zhong Chenle được gặp Huang Renjun và Lee Donghyuck sau một thời gian dài. Họ quây quần ăn lẩu cùng nhau trong nhà Huang Renjun.

"Chị cậu đâu? Sao không có nhà?" Lee Donghyuck hỏi cậu.

"Được nghỉ nên chị ấy về nhà ba mẹ rồi. Mỗi khi các cậu đến chị ấy đều như vậy, không về phòng thì đi ra ngoài, cho tớ rất nhiều không gian. Tớ cảm thấy chị ấy biết tất cả chỉ là không nói ra, ba mẹ hỏi chị ấy cũng sẽ giúp tớ giấu. Chị ấy thường nói với tớ rằng nếu tớ có điều gì phiền muộn cũng có thể tìm chị ấy tâm sự. Nhưng lời ra đến miệng rồi tớ vẫn không thể nói ra. Tớ sợ sau khi chị ấy biết được sự thật sẽ cảm thấy tớ thật ghê tởm." Huang Renjun nói xong liền ăn một miếng thịt bò thật to.

Lee Donghyuck vẫn còn đang ngậm mì, ậm ờ.

"Cậu không cần sợ như vậy. Dù sao chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói. Nhìn tớ nè, từ lúc học cấp hai ba mẹ đã biết tớ không bình thường, trong tủ treo được vài bộ đồ con trai. Lúc đầu họ rất sốc, còn tưởng thần kinh tớ có vấn đề, đưa tớ đến bác sĩ tâm lý không biết bao nhiêu lần, ba còn suýt giật điện tớ, may là tớ chạy kịp. Sau này họ biết đây không phải là bệnh nên mới mặc kệ tớ.

Thật ra khả năng chịu đựng của họ không kém như chúng ta nghĩ đâu. Mẹ luôn hỏi tớ có bạn trai chưa, thích kiểu con trai nào. Khi ba muốn đưa tớ ra nước ngoài cũng thẳng thắn nói ở nước ngoài con trai với con trai có thể kết hôn, cũng có thể thoải mái mặc quần áo phụ nữ. Tin tớ đi, nói ra sẽ tốt hơn rất nhiều, nếu không cả đời này chúng ta chỉ có thể sống trong giả dối và ảo tưởng, rất mệt mỏi."

Lời của Lee Donghyuck làm bắp cải trong miệng của Zhong Chenle trở nên khó nuốt. Thẳng thắn? Không phải là cậu chưa từng nghĩ, nhưng mỗi lần nghĩ đến cậu cảm thấy toàn thân như tê liệt. Huang Renjun và Lee Donghyuck không giống nhau. Nếu ba mẹ của cậu và anh có thể dễ dàng cởi mở như Lee Donghyuck thì cuộc sống của họ có thể đã thoải mái hơn một chút.

Huang Renjun bắt đầu chuyển đề tài, khởi binh vấn tội.

"Hai người nói thật cho tớ biết, có phải là Mark Lee và Park Jisung biết hết rồi không?"

Zhong Chenle nghĩ cậu muốn ăn bắp cải thôi sao lại khó khăn đến vậy, nuốt xuống suýt nữa đã sặc. Lee Donghyuck vẫy vẫy đũa vẻ mặt giận dữ.

"Tối nay chưa hề nhắc đến hai cái tên này mà? Sao tự nhiên hỏi vậy?"

"Là do các cậu không nhắc đến. Không chỉ riêng tối nay, từ trận bóng rổ hôm đó cả hai đã không nhắc đến hai cái tên này nữa, khẳng định đã có vấn đề." Zhong Chenle cảm thấy Huang Renjun nói rất hợp lý.

"Làm bạn với người tinh tế như cậu thật sự khó! Đúng! Tụi tớ bị phát hiện rồi." Lee Donghyuck vừa nói xong Zhong Chenle đã chột dạ cúi đầu.

"Đừng trốn, kể chút đi." Huang Renjun chọc vào eo cậu, gãi gãi.

"Em nói em nói, đừng chọc nữa!" Zhong Chenle vặn vẹo.

Huang Renjun tha cho cậu, Zhong Chenle ngồi ôm má một lúc, sau đó nói ba chữ.

"Rất phức tạp." Có lẽ lúc này ánh mắt Huang Renjun nhìn rất hung dữ, Zhong Chenle vội vàng sửa lại.

"Thật sự rất phức tạp, một lời khó nói hết, dù sao em và cậu ấy cũng không thật sự hẹn hò, chắc qua một thời gian nữa em và cậu ấy sẽ cắt đứt hoàn toàn."

Zhong Chenle thật sự nghĩ thế, Park Jisung chỉ tạm thời sinh bệnh, một ngày nào đó sẽ tốt lên, bọn họ cuối cùng cũng sẽ nói chia tay.

"Thật trùng hợp! Tớ cũng vậy." Lee Donghyuck đột nhiên kêu lên, sau đó vui vẻ nói.

"Chuyện của tớ và Mark Lee thật xấu hổ nên tớ không kể với hai người, nhưng bây giờ thì không nhịn được nữa. Tớ thừa nhận mình thích Mark Lee, trên đường về từ công viên trải trí ngày hôm đó, tớ đã tỏ tình với anh ta. Rốt cuộc anh ta lại nói nhà anh ta có những quy định, trong đó có nói không được yêu cho đến khi 20 tuổi.

Sau đó tớ nói mình sẽ xếp hàng trước, đến lúc đó anh ấy hãy cân nhắc đến tớ, anh ấy nói không thành vấn đề. Sau đó mọi chuyện bị lộ, anh ấy đến gặp tớ để xác nhận lại chuyện này, nhưng xui xẻo nhất là gì hai người biết không? Anh ấy nói anh ấy cần thời gian để suy nghĩ. Từ đó đến nay vẫn không cho tớ một đáp án chính xác, thật là xấu xa!" Zhong Chenle thật sự sốc sau khi nghe Lee Donghyuck nói. Hóa ra khi thích một người anh ấy có thể thẳng thắn đến vậy. Cậu đột nhiên cảm thấy mình và Park Jisung chính là hai kẻ nhát gan.

"Dù sao thi xong tớ cũng ra nước ngoài, tới lúc đó anh ấy còn không nghĩ kỹ thì tớ cũng mặc kệ. Cô gái già này sẽ ra nước ngoài tìm cho mình một em trai nhỏ tóc vàng!"

Lee Donghyuck nói xong Huang Renjun đã tiếp lời.

"Cậu cũng tìm cho tớ một người đi! Tớ cùng cậu ra nước ngoài xem các em trai nhỏ!"

"Cậu quậy cái gì?" Lee Donghyuck lườm anh.

Ngồi ăn yên tĩnh một lúc, Huang Renjun nghiêm túc nói.

"Tớ dự định sau khi thi đại học xong sẽ nói thật với Lee Jeno." Giọng điệu của Huang Renjun rất hùng hồn, như chuẩn bị hy sinh vì việc nghĩa.

"Vậy cũng không có nghĩa hai anh sẽ chia tay." Zhong Chenle không hiểu, chủ động nói thật cũng không thể mang lại kết cục tốt sao?

"Nhất định cậu ấy sẽ." Huang Renjun nói một cách bình tĩnh và chắc chắn.

"Tại sao cậu và Mark Lee lại có suy nghĩ bi quan như thế?" Lee Donghyuck nghi vấn hỏi.

"Bởi vì tớ thật sự gạt cậu ấy, bởi vì tụi tớ hiểu cậu ấy quá rõ." Huang Renjun bất lực nói ra điều này. Zhong Chenle nhận ra, khi cậu và Lee Donghyuck sẵn sàng vươn tay bắt lấy anh thì bản thân anh cũng đã chuẩn bị xong, sẵn sàng nhảy xuống.

-

Hương thơm của bánh trôi nước vào ngày rằm tháng Giêng báo hiệu kỳ nghỉ đông đã kết thúc. Thời gian như được nhấn nút tua nhanh, đến khi cành liễu đâm chồi nảy lộc, Hoa Đô như đã thức tỉnh vào mùa xuân của tháng ba, sau đó Zhong Chenle nhớ lại thật sự đã có điềm báo trước khi xảy ra chuyện. Đó chính là vào sinh nhật của Huang Renjun. Hôm đó là lần đầu tiên Huang Renjun trốn học buổi tối để cùng đi ăn với Lee Jeno, cùng nhau thổi nến, cùng nhau chào đón tuổi 18 của anh.

"Hóa ra trốn học lại thú vị như vậy." Huang Renjun hét lên trong WeChat với giọng nói mang vẻ hào hứng và phấn khích không kiểm soát được. Zhong Chenle nghĩ ngày sinh nhật này chắc chắn sẽ rất khó quên đối với anh. Nhưng một lúc sau Huang Renjun lại gọi đến.

"Lee Jeno nói ở nhà có việc gấp nên không đến. Leilei, đến đây với anh đi."

Khi Zhong Chenle nhìn thấy Huang Renjun, cả người anh đều bao trùm một dáng vẻ cô độc. Ngay cả khi có lớp trang điểm đẹp đẽ cùng trang phục anh dày công chuẩn bị cũng không thể thoát khỏi một màu ảm đạm. Anh vẫn cố nặn ra nụ cười cứng nhắc.

"Anh ấy có nói là chuyện gì không?" Zhong Chenle cẩn thận hỏi.

"Không, cậu ấy chỉ gửi cho anh một tin nhắn, anh gọi đến cũng không bắt máy, hẳn là chuyện rất nghiêm trọng."

Huang Renjun cũng không còn tâm trạng nào đón sinh nhật, sau bữa ăn vội vàng anh thổi nến một cách tùy ý. Zhong Chenle đưa anh về nhà, tuy trong lòng đầy nghi hoặc nhưng cũng không biết phải hỏi thế nào, chỉ có thể lờ đi.

Lại hai ngày trôi qua một cách bình thản, không có gì bất thường cho đến đêm xảy ra chuyện. Tối hôm đó bầu trời đầy sao, trăng sáng, không gió không mưa. Trước khi nhận cuộc gọi của Lee Donghyuck thì Zhong Chenle vẫn đang mải mê học bài, cẩn thận học thuộc những bài thơ cổ vì ngày mai có thể cậu sẽ viết sai.

"Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành. Thiên trường địa cửu có khi tận, hận này dằn dặc mãi khôn nguôi."

(Bạch Cư Dị - Trường hận ca)

Zhong Chenle đã đọc nó tám lần, ngoại trừ hai câu này, nhũng câu khác cậu vẫn rất mơ hồ. Lúc Lee Donghyuck gọi đến làm gián đoạn Zhong Chenle, cậu gần như giật lấy điện thoại và trở nên tức giận, nhưng lập tức bị giọng điệu trong lời nói của Lee Donghyuck làm cho hoảng sợ.

"Leilei, anh ngồi trong chiếc taxi dưới lầu nhà em, em thay quần áo rồi xuống đây ngay, nhanh lên."

Giọng của Lee Donghyuck như phát ra từ sâu trong lòng đất lạnh lẽo, Zhong Chenle không khỏi rùng mình. Cậu không kịp suy nghĩ, vội vàng thay quần áo rồi lẻn ra ngoài. Trái tim cậu chùng xuống khi nhìn thấy Lee Donghyuck, anh không nói gì, chỉ nắm chặt tay Zhong Chenle, gương mặt tái nhợt, răng cắn vào nhau, bầu không khí u ám không thể nào diễn tả.

"Tài xế, Shangri-La."

Giọng nói vang lên từ ghế phụ, Zhong Chenle lúc này mới phát hiện ra Mark Lee cũng có ở đây. Trên đường không một ai nói chuyện, trong xe chỉ có âm thanh cũ kỹ từ đài phát thanh lúc nửa đêm.

"Đêm nay thật là một đêm tuyệt đẹp và yên bình. Trước khi đi ngủ đừng quên nhìn lên bầu trời đầy sao và hôn người yêu bên cạnh, trao cho người ấy một lời chúc ngủ ngon đầy ngọt ngào."

Xe cuối cùng cũng dừng trước cửa khách sạn. Khi bước vào, cậu cảm nhận được tay của Lee Donghyuck run lên, từ đầu tay anh đã lạnh ngắt. Mark Lee đi thẳng đến quầy lễ tân nói vài câu sau đó lấy được một chiếc thẻ phòng.

"2805." Anh ấy nói với Lee Donghyuck. Zhong Chenle bây giờ mới nhận ra sắc mặt của Mark Lee cũng rất kém và có hơi tức giận. Thời điểm bước vào thang máy, nỗi sợ hãi bao trùm toàn bộ không gian, tim Zhong Chenle đập rất nhanh, ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Cậu nhận ra đã có chuyện không hay xảy ra ngay từ lúc lên xe, Huang Renjun xảy ra chuyện rồi.

Sau khi quẹt thẻ, cửa mở ra sau một tiếng bíp. Lee Donghyuck xoay tay nắm cửa, mở ra một khe nhỏ. Bên trong hoàn toàn không có ánh sáng, đen kịt, thậm chí còn không cảm nhận được có người trong phòng.

"Anh đứng đây đi, đừng vào." Lee Donghyuck nói với Mark Lee, giọng anh khàn đi, toàn thân đều căng thẳng. Sau đó xoay đầu sờ mặt Zhong Chenle, nhẹ nhàng nói.

"Leilei đừng sợ, nghe anh nói, vào đó có thấy gì cũng đừng khóc có biết không?"

Lee Donghyuck càng nói cậu càng không cầm lòng được mà run rẩy, cậu tự hỏi mình rốt cuộc sẽ nhìn thấy gì.

"Junjun?"

Một lát sau, một giọng nói yếu ớt đáp lại.

"Donghyuck?"

Lee Donghyuck bật đèn.

Vừa liếc mắt Zhong Chenle liền ngã quỵ. Cậu không chỉ muốn khóc mà còn muốn hét lên. Cậu đã nhìn thấy gì? Cậu thấy Huang Renjun như một con búp bê xinh đẹp bị hỏng mất lớp trang điểm. Lớp trang điểm trên mặt anh trở thành một mảng nước mắt, dây áo từ trên vai tuột đến tận thắt lưng, nội y bị xé toạc lộ ra một tảng lớn da thịt, chiếc váy nhăn nhúm che đi phần thân dưới, tất rách, quần đùi nằm tùy tiện trên mặt đất. Nhưng những thứ này vẫn chưa tính là gì, điều gây sốc nhất chính là vệt đỏ lớn trên ga trải giường trắng muốt. Huang Renjun không mặt không cảm xúc, nhìn họ với đôi mắt trống rỗng. Một khắc đó Zhong Chenle thậm chí còn cảm thấy rằng Huang Renjun đã chết.

Zhong Chenle che miệng để ngăn mình bật khóc thành tiếng. Lee Donghyuck hiển nhiên cũng bị dọa đến phát điên nhưng vẫn cố gắng giữ cho mình sự bình tĩnh. Anh ngồi lên giường, nhẹ giọng nói với Huang Renjun.

"Ngoan đến đây, tớ đưa cậu đi tắm."

Vẻ mặt của Huang Renjun từ từ trở nên ấm áp, anh mỉm cười nhìn Lee Donghyuck.

"Tớ cũng muốn đi tắm nhưng đau quá, đứng lên không nổi."

"Vậy tớ bế cậu."

Huang Renjun được Lee Donghyuck bế lên. Khi đi ngang qua Zhong Chenle, anh đưa tay lau nước mắt cho cậu.

"Leilei không khóc, làm em sợ rồi. Anh không sao, thật đó."

Khi họ vào phòng tắm, Zhong Chenle ngồi xổm ở cửa và thút thít. Bên trong truyền đến tiếng nói chuyện của họ cùng với tiếng nước.

"Sao hai người lại ở đây?" Huang Renjun hỏi.

"Tên khốn nạn đó gọi điện thoại cho Mark Lee." Khi Lee Donghyuk nói ra hai chữ khốn nạn lòng tràn đầy căm ghét.

"Vậy cậu đến là được, dắt Leilei theo làm gì? Cậu xem em ấy sợ như vậy." Có lẽ Huang Renjun không còn nhiều sức lực, giọng nói càng ngày càng nhỏ.

"Em ấy sợ còn tớ không sợ sao? Tớ cũng sợ muốn chết. Nắm lấy tay em ấy tớ mới đủ dũng khí để mở cánh cửa này."

Lee Donghyuck nói xong liền hét lên.

"Trên người cậu như vậy là sao? Chỗ này xanh chỗ kia tím. Hắn đánh cậu?"

"Đừng hét. Cậu ấy không đánh, chỉ dùng nhiều sức hơn một chút."

Huang Renjun đau đớn rít lên hai cái, anh nói thêm.

"Tớ biết cậu nghĩ gì, cậu ấy không cưỡng ép tớ, tớ tự nguyện."

Bên trong đột nhiên trở nên yên tĩnh, họ không nói chuyện nữa, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng Huang Renjun đau đớn rít lên. Một lát sau Lee Donghyuck mở cửa phòng tắm ra ngoài nói chuyện với Mark Lee. Zhong Chenle mơ hồ nghe được tiếng khóc và tiếng nước chảy. Từ khe hở cậu thấy được Huang Renjun đang an tĩnh nhắm mắt nằm trong bồn tắm, đẹp như một nàng tiên cá, nàng tiên cá bị giam cầm, không có tự do, thương tích đầy mình.

Lee Donghyuck vào phòng tắm lần nữa. Một lúc sau Mark Lee đưa vào một túi thuốc và một chiếc thẻ phòng mới.

"Phòng này không thể ngủ lại, anh đã thuê phòng bên cạnh, lát nữa mọi người hãy qua đó."

Zhong Chenle cầm thuốc đi vào rồi nhìn vệt máu trên giường một lúc lâu. Lời nói của Mark Lee được xác nhận một lần nữa, Lee Jeno thật sự đã phát điên, phát điên hoàn toàn, vô cùng thê thảm.
-

Zhong Chenle không biết bây giờ là mấy giờ, Huang Renjun ngủ bên cạnh cậu, hơi thở đều đặn. Lee Donghyuck đưa anh một viên thuốc ngủ và bảo anh hãy ngủ ngon, khi tỉnh lại mọi thứ sẽ như chưa từng xảy ra. Sau khi Huang Renjun đã ngủ say, Lee Donghyuck kéo Mark Lee ra ban công rồi đóng cửa lại. Cửa cách âm quá kém, Zhong Chenle vẫn nghe rõ.

Lee Donghyuck gọi Lee Jeno là đồ súc sinh, khốn nạn, những lời khó nghe nhất đều chửi qua một lần. Mark Lee chỉ trầm mặc, không phản bác.

Anh tức giận hỏi họ có nói với Lee Jeno không, Mark Lee lập tức phủ nhận. Lee Donghyuck trút giận hết một lúc, cuối cùng hung ác nói.

"Em muốn giết hắn."

Màn đêm lại trở nên yên tĩnh, Zhong Chenle mở mắt nhìn trần nhà, chưa kịp nghĩ gì lại nghe giọng nói của Mark Lee.

"Khi Lee Jeno gọi cho anh em ấy đang khóc. Trước đây em ấy nói rằng khi còn nhỏ, mẹ em ấy đã nói dối rằng mình đi mua đồ và một đi không trở lại. Em ấy nói từ đó trở đi em ấy không còn khóc nữa, nước mắt của em ấy đã cạn. Nhưng em ấy lại khóc dữ dội trên điện thoại, em ấy la hét lung tung, luôn bảo anh hãy nhanh đi cứu cậu ấy, đều là lỗi của em. Lee Jeno... em ấy thật sự cũng rất đau khổ."

Trong nháy mắt Zhong Chenle cảm thấy Huang Renjun khẽ động, nhưng xoay qua nhìn anh vẫn đang nhắm mắt rất an ổn, như một đứa trẻ chưa từng chịu tổn thương.

Zhong Chenle nghiêng người nhẹ nhàng đem anh ôm vào lòng, vỗ nhẹ lưng anh thì thầm.

"Ngủ ngon, ngủ ngon Junjun."

-

Zhong Chenle biết tin Lee Jeno bị đánh từ Park Jisung. Cậu nói hôm qua khi tan học, bạn cùng lớp chạy vào nói có người đánh nhau ở cổng trường nhưng cậu không quan tâm. Mãi đến khi cậu nhìn thấy một đám người vây quanh cổng cùng một số giáo viên đang chạy về hướng đó mới biết có người đánh nhau thật. Người vây quanh rất đông, cậu vốn không muốn xem nhưng vô tình nghe có ai đó hỏi.

"Người bị đánh là Lee Jeno học lớp 12 sao?"

Cậu lập tức chen vào và nhìn thấy Lee Jeno đang nằm trên đất, mặt đầy máu, còn có Lee Donghyuck và Mark Lee đang được giáo viên kéo ra.

"Chị Donghyuck mặc bên trong váy một chiếc quần dài, cảm giác như để tiện đi đánh người vậy." Nghe Park Jisung nói vậy làm Zhong Chenle muốn bật cười.

"Lee Jeno bị thương có nặng không?" Zhong Chenle cũng sợ anh ấy đánh người ta ngu người rồi.

"Có vẻ nặng, xe cứu thương đến đưa anh ấy đi. Chị Donghyuck và anh Mark cũng bị cảnh sát bắt đi vì tội gây rối. Nghe nói họ sẽ bị giam bảy ngày."

Chẳng trách cả ngày hôm nay cậu không liên lạc được với Lee Donghyuck, không nghĩ tới anh sẽ vào tù để ăn tối.

"Cậu không ngạc nhiên sao? Tại sao họ lại đánh anh ta?" Zhong Chenle hỏi Park Jisung.

Park Jisung trả lời mà không cần suy nghĩ.

"Bởi vì anh ấy đã làm chuyện gì sai trái với chị Junjun, là một chuyện nghiêm trọng."

Zhong Chenle không nói, cậu cũng không định kể cho Park Jisung biết chính xác những gì đã xảy ra. Cậu cảm thấy những điều đó nằm ngoại phạm vi cái đầu nhỏ bé đơn giản của Park Jisung.

Sau đó cậu nói trước khi Huang Renjun tham gia vào kỳ tuyển sinh đại học, cậu và Park Jisung sẽ không thể gặp nhau.

"Ba tháng cuối cùng tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho anh ấy."

Park Jisung tỏ vẻ cậu đã hiểu. Zhong Chenle cần thời gian trông chừng Huang Renjun để anh không nghĩ ngợi lung tung, cũng cần thời gian để bản thân và Park Jisung nhìn nhận lại mọi việc. Những gì đã xảy ra với Huang Renjun làm Zhong Chenle tỉnh táo hơn không ít.

Cuối cùng, Zhong Chenle nói với Park Jisung.

"Tôi là Zhong Chenle cũng là Zhong Chenlei. Tôi là cô ấy, cô ấy là tôi. Không thể tách rời."

Khi về nhà, Zhong Chenle nói với mẹ cậu muốn đến nhà Huang Renjun để nấu ăn và chăm sóc cho anh cho đến kỳ tuyển sinh đại học, cậu sẽ đến nhà anh ở một thời gian. Mẹ cậu kinh ngạc, cẩn thận hỏi.

"Lele, con thích Renjun không?"

Zhong Chenle sửng sốt, cậu vừa thừa nhận vừa phủ nhận.

Cậu thừa nhận cậu thích con trai, cậu luôn muốn trở thành một cô gái, đồng thời cũng phủ nhận tình cảm của cậu đối với Huang Renjun, nó không phải là tình yêu.

"Con và anh ấy là những người bạn có thể nương tựa vào nhau." Zhong Chenle trả lời mẹ.

Mẹ cậu trầm mặc một lúc rồi thở dài, chỉ nói với cậu một câu.

"Vậy ít nhất thì mỗi tuần một lần phải về nhà ăn cơm với ba mẹ."

Zhong Chenle chưa bao giờ nghĩ tới mẹ sẽ phản ứng như vậy, không cãi vã hay quá khích, chỉ đơn giản nhắc cậu nhớ về nhà. Cậu gật đầu thật mạnh nói cậu sẽ về.

Zhong Chenle vừa đạp xe vừa hít thở bầu không khí tự do, cậu chợt nhận ra lúc này mình không còn gì để lo lắng, cậu rất hạnh phúc. Mua một phần KFC family size bucket và đến đồn cảnh sát gặp Lee Donghyuck. Lee Donghyuck ngồi gặm cánh gà nói phụ huynh nhà họ Lee thật không đáng tin. Ba của anh nói rằng nên dạy cho anh một bài học, ba của Mark Lee nói anh ấy nên trải nghiệm mọi thứ trong cuộc sống. Phụ huynh hai bên đều không có ý định bảo lãnh họ.

"Nhà anh phải trả rất nhiều chi phí chữa bệnh sao?" Zhong Chenle hỏi.

"Không. Anh nghe nói Lee Jeno sống chết không nhận, hắn nói đều do hắn ta gây ra." Zhong Chenle thở dài, cậu cảm thấy Lee Jeno thật sự tàn nhẫn với bản thân, cậu có chút đau lòng. Lee Donghyuck rõ ràng không muốn nhắc đến Lee Jeno, anh ấy than thở chú cảnh sát thật không có tình người, anh đã nhiều lần nói mình là con gái, sao có thể nhốt cùng một chỗ với Mark Lee, cùng đi chung một nhà vệ sinh. Quá là bất tiện. Mark Lee bên cạnh uống coca

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net