Hương dâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tắm xong thoải mái, Zhong Chenle lấy một ít sữa dưỡng thể hương dâu ra tay rồi ngửi.

Thơm quá, giống sữa lắc dâu tây.

Vừa thoa sữa dưỡng thể Zhong Chenle vừa nghĩ đến bộ phim truyền hình mình đang theo dõi tối nay sẽ ra thêm hai tập. Na Jaemin thật sự rất đẹp trai, không biết Junjun có thể giúp cậu xin một bức ảnh có chữ ký không.

Thoa xong cậu mặc một chiếc váy ngủ và ra khỏi phòng tắm. Leilei đang nằm lăn lộn trên giường, Zhong Chenle ôm lấy nó, gãi đầu nó.

"Thật là một con mèo thông minh, Jisung ở nhà thì quay mông giận giữ với anh ấy, anh ấy vừa đi liền vui vẻ phấn chấn trở lại."

Leilei dương dương tự đắc trở mình trong vòng tay Zhong Chenle.

Còn làm nũng. Zhong Chenle ôm nó vào trong chăn, mở máy tính bắt đầu xem phim. Zhong Chenle phát hiện cô mèo này cũng thích xem những anh chàng đẹp trai, lần nào cũng nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt. Park Jisung cũng rất đẹp trai, tại sao lại không muốn nhìn mặt anh ấy vậy? Kỳ quái.

Cả hai một lớn một nhỏ chăm chú xem phim, Park Jisung bước vào phòng lúc nào cũng không hề hay biết. Park Jisung vừa vào đã nghe giọng nói của Na Jaemin phát ra từ máy tính, cậu thật sự không hiểu tại sao gần đây các cô gái đều thích bộ phim này. Ở trường, các giáo viên nữ tụ tập lại trong văn phòng, ríu ra ríu rít bàn về nó sau đó tỏ ra rất hâm mộ, họ thì không nói, sao đến Zhong Chenle cũng mê mẩn vậy. Park Jisung ăn phải giấm rồi. "Chenle~~" Park Jisung làm mọi cách phát ra tiếng động khiến cho cậu phát hiện ra sự tồn tại của mình. Không nghĩ đến Zhong Chenle vậy mà không hề ngẩng đầu, hờ hững ừ một tiếng.

"Vợ~" Park Jisung không ngừng cố gắng gọi thêm một tiếng, Zhong Chenle trở nên mất kiên nhẫn.

Park Jisung mắt tối sầm lại, lửa giận trong lòng dâng lên ngày càng cao.

"Meo!!"

Leilei không chút phòng bị, từ trong chăn bông ấm áp dễ chịu bị ôm lên, kinh sợ kêu một tiếng thảm thiết, năm giây sau đã bị ném ra cửa. Cửa ngay lập tức đóng lại. Leilei nổi giận giơ móng vuốt nhỏ của mình không ngừng gào thét, kêu đến tê tâm liệt phế như đang nói

"Còn có mười phút, ngươi để cho ta xem hết! Con sen kia!"


Cú sốc mà Zhong Chenle nhận được không nhỏ hơn con mèo là bao. Park Jisung sau khi ném nó ra ngoài liền quay lại nhìn cậu với ánh mắt như muốn ăn thịt người. Zhong Chenle nuốt nước bọt, lặng lẽ tắt máy. Cậu nghĩ không nên phản kháng, như vậy mới có thể bớt khổ.

Ánh mắt của Park Jisung bỗng dưng thay đổi, cậu ấy lại trở về với bộ dạng hiền lành tủi thân. Zhong Chenle nghĩ xong, đến rồi đến rồi.

"Chenle đừng nhìn người khác, nhìn anh đi." Nói xong liền xốc chăn lên ôm lấy Zhong Chenle.

Bàn tay to lớn của cậu ôm eo Zhong Chenle, tay còn lại xoa lấy mông cậu ấy, vùi đầu vào cổ Zhong Chenle, hôn ngấu nghiến.

Zhong Chenle có chút hưng phấn, có chút lo lắng, cũng có chút sợ hãi.


Những chuyện xảy ra với Huang Renjun năm đó thật sự không ảnh hưởng đến tâm lý của cậu, ngược lại sau khi cùng Park Jisung làm chuyện đó hai lần, Zhong Chenle đến giờ vẫn thấy sợ hãi. Lần đầu tiên là vào kỳ nghỉ đông năm nhất, họ tính toán đã lâu, nhân dịp ba mẹ đi công tác đã mua xong đầy đủ đồ dùng, điều hòa vừa bật cả hai đã lao vào quấn lấy nhau. Đau, thật sự rất đau, Zhong Chenle đau đến mức muốn mắng người. Cậu thì thầm bảo Park Jisung nhẹ một chút. Park Jisung ban đầu vẫn dịu dàng, nhưng khi nhiệt độ cơ thể tăng cao, khoái cảm dồn dập kéo đến khiến Zhong Chenle ngứa ngáy rên rỉ, Park Jisung chính thức mất kiểm soát. Trong cơn bão, Zhong Chenle cảm thấy mình sắp hỏng đến nơi. Cậu sai rồi, cậu vẫn nghĩ Park Jisung là cừu nhỏ, gì chứ, rõ ràng là một con sói đội lốt cừu! Cậu như cô bé quàng khăn đỏ bị vẻ mặt ngây thơ vô tội của cậu ấy lừa vào tròng, bị ăn triệt để đến mức không còn xương.


Nhưng dù sợ hãi đến đâu Zhong Chenle vẫn dang tay ra đón lấy. Không còn cách nào, đau đớn nhưng thật sự hạnh phúc.

"Chenle thơm quá, thật ngọt." Park Jisung nói xong vươn lưỡi liếm cậu lần nữa. Zhong Chenle không khỏi ngứa ngáy, thần kinh vừa thả lỏng đã buột miệng nói.

"Đây là sữa dưỡng thể mà Na Jaemin giới thiệu đó." Nói xong lập tức giật mình vì Park Jisung đã cắn cậu một cái.

"Sao Chenle lại như vậy?" Giọng điệu Park Jisung nghe có chút tủi thân nhưng ánh mắt lại trở nên dữ tợn. Quả nhiên giây tiếp theo Park Jisung đã thay đổi.

"Vậy em đừng trách anh." Giọng cậu ấy trầm xuống, như dã thú rình mồi trong màn đêm, sẵn sàng ra tay.


Nụ hôn chứa đầy dục vọng, váy vén lên cao, sờ soạng một chút nơi đó đã ngẩng đầu. Zhong Chenle trước đây thật sự ghét kiểu phản ứng sinh lý thế này, nó như nhắc nhở cậu là một đứa con trai. Vậy nên cậu không chạm qua nó, nhưng không nghĩ đến Park Jisung lại thích điều này, cậu ấy vô cùng hài lòng mỗi khi làm Zhong Chenle đến lúc xuất ra. Có một khoảng thời gian cậu còn nghĩ Park Jisung bản chất đã cong, nhưng Park Jisung lại rất thích cậu mặc váy, đặc biệt là ở trên giường. Sau đó Zhong Chenle đi đến kết luận, Park Jisung chỉ hơi biến thái một chút.


Không, là rất biến thái, siêu cấp biến thái.

Park Jisung bỗng nhiên từ trong phòng tắm lấy ra chai sữa dưỡng thể, Zhong Chenle kêu lên.

"Anh muốn làm gì?"

Park Jisung thô bạo bế cậu lên, ép cậu vào đầu giường, kéo hai chân cậu gác lên vai mình, vén váy lên, đổ ra gần nửa chai sữa dưỡng thể hướng đến lối vào.

"Sau này em thoa sữa dưỡng thể cũng chỉ có thể nghĩ đến anh."

Nói xong liền dùng tay xoa vài vòng nơi cửa huyệt rồi đi vào. Nhất thời có rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu Zhong Chenle

Park Jisung sức lực thật tốt, mình sẽ bị phá vỡ mất.

Tư thế này thật là kích thích.

Muốn chết sao, đổ ra nhiều vậy, đắt lắm có biết không?

Ưm ~ dễ chịu quá.

Zhong Chenle thoải mái rên lên. Park Jisung như được cổ vũ, tần suất ra vào của tay tăng nhanh hơn, cúi người bắt lấy môi Zhong Chenle, càn quét trong khoang miệng cậu một phen, cuốn lấy đầu lưỡi cậu thưởng thức một cách tinh tế.

Hôn được một lúc hai người trở nên ướt át tách ra, nụ hôn này làm cậu trở nên động tình, thở hổn hển, cả người Chenle đều đỏ cả lên, xen lẫn hương thơm của dâu tây làm cậu trở nên càng ngọt ngào, nhìn qua như mỹ vị nhân gian. Park Jisung cảm thấy cổ họng trở nên khô khốc, vô thức liếm môi.

Cứ thế bị ăn. Zhong Chenle vừa nghĩ xong giây tiếp theo sói xám lớn đã lao đến.


Cửa sổ mở, rèm cửa lay động, ngọn gió cuối hè theo khe hở từ cửa sổ lẻn vào, mang theo một chút mát mẻ, nhưng sự mát mẻ ít ỏi này không thể nào giảm bớt nhiệt độ bên trong. Đèn trong phòng đã tắt, chỉ còn ánh trăng mờ ảo rọi vào khuôn mặt đang cắn lấy góc váy của Zhong Chenle, nơi đó vẫn đọng lại hai hàng nước mắt làm lay động lòng người.

"Ưm~ ưm." Zhong Chenle có chút đau, hết lần này đến lần khác bị thúc về phía đầu giường, cậu đau nhưng lại miễn cưỡng chịu đựng tư thế này, vì từ góc độ này có thể nhìn thấy được mọi thứ. Park Jisung hai mắt nhuốm đầy dục vọng và xao động, cậu không thể nhìn được toàn bộ cơ thể của Park Jisung vì cậu ấy vẫn một thân khá là chỉnh tề, chỉ có nơi ấy nóng rực đang vùi sâu trong cơ thể cậu.

Ngay từ lần đầu tiên Park Jisung đã nóng kinh khủng, như là nóng phát sốt làm đầu óc trở nên mơ hồ. Họ ở bên nhau nhiều năm như vậy nhưng lửa tình của cậu ấy chưa bao giờ bị dập tắt, ngược lại ngày càng tăng cao, điều này làm Zhong Chenle vô cùng an tâm.


Càng lớn, Zhong Chenle càng ý thức được mối quan hệ của họ vô cùng hi hữu. Ở thế giới mà mọi người sống vội như vậy, tình yêu căn bản chỉ là một lời nói suông thì việc có thể tiến đến hôn nhân, tìm được một người đồng điệu với bạn về mọi mặt đại khái chính là trúng số, còn là trúng độc đắc. Không riêng gì cậu, cả ba người họ đều vô vùng may mắn, đường đời đầy những ngã rẽ và bất ngờ, giống như Lee Jeno năm đó đã trở lại, như Lee Donghyuck nhận nuôi Qinqin. Tuy không phải tất cả đều thuận buồm xuôi gió, mỗi người đều có những vấn đề riêng nhưng cuộc sống nhờ đó mà trở nên thực tế hơn rất nhiều.

Điều chân thật nhất của Zhong Chenle ngay lúc này là được ôm vào lòng, làm tình cùng Park Jisung. Park Jisung như làn nước trong vắt trên mặt biển khi trăng tròn nhưng lại vô cùng mãnh liệt. Zhong Chenle đắm mình vào dòng nước, mặc cho sóng biển cuồn cuộn kéo đến, Park Jisung nhấn chìm cậu trong dục vọng, đưa cậu lên đỉnh của cơn bão, cuốn cậu đến nơi đầu sóng ngọn gió.

Hương dâu trong không khí ngày càng nồng đậm cùng với âm thanh vang lên mỗi lúc kịch liệt hơn, mãi đến khi một tiếng gầm trầm thấp vang lên giữa những tiếng thở gấp, tất cả lại trở nên yên tĩnh.

Khăn trải giường nhàu nát, chăn quét lê trên mặt đất cùng với những con gấu bông nằm lăn lóc ở đó.

Zhong Chenle vẫn đang được hôn, Park Jisung thích hôn cậu khi đạt cao trào, hôn từ lúc lên đỉnh cho đến khi thủy triều rút đi. Những lúc thế này Park Jisung lại bắt đầu ngại ngùng, cậu hôn xong liền ôm siết lấy Zhong Chenle không chịu ngẩng đầu. Ban đầu Zhong Chenle còn cảm thấy khó tin, trên đời này còn có người không biết xấu hổ như vậy, đưa người vào hoan ái xong còn nói.

"Chenle, em phải chịu tránh nhiệm với anh."

"Anh là người của Chenle rồi."

Zhong Chenle bây giờ đã quen, Park Jisung chính là như vậy, Zhong Chenle vuốt mái tóc mềm của cậu ấy, đây là giây phút cậu cảm thấy thoải mái và mãn nguyện hơn bao giờ hết. Họ không nói bất cứ điều gì, chỉ nằm cùng nhau, cứ thế cho đến khi cảm thấy buồn ngủ, một đêm này hoàn hảo trôi qua như vậy.


"Leilei sao còn giận hơn hôm qua vậy?"

Park Jisung dậy từ sớm chuẩn bị bữa sáng cho một nhà ba người, cậu phát hiện con gái không chỉ quay mông về phía cậu mà còn thả cho cậu mấy cái rắm. Park Jisung oan ức chạy đến giường ôm vợ than khổ.

"Đáng lắm!" Zhong Chenle quấn mình trong chăn, mí mắt cũng không thèm nhấc.

Park Jisung đến làm phiền Zhong Chenle, cầu cứu cậu đến giải quyết mối quan hệ căng thẳng giữa ba và con gái.

"Chenle~ vợ ơi~"

Zhong Chenle bị cậu làm cho khó chịu, nhấc chăn choàng lên người cậu.

"Im đi! Để nó yên, nằm ngủ với em một lúc đi."

Zhong Chenle nhắm mắt cũng biết Park Jisung đang nhìn chằm chằm vào cậu, Park Jisung nghe lời.

"Vợ ơi bữa sáng mình ăn bánh mì sandwich nhé? Hôm qua anh đã mua thịt xông khói."

"Ừ."

"Anh xem TV thấy trên kênh mua sắm có bán máy ép trái cây, không phải em rất thích nước ép sao? Ở ngoài bán đều cho phẩm màu, chúng ta mua một cái về tự ép đi?"

"Mua."

"Vợ ơi mùi dâu tây trên người em thơm quá."

Zhong Chenle nghe đến đây lập từ mở mắt trừng trừng nhìn Park Jisung, nhìn đến khi cậu ấy thấy chột dạ.

Trước khi Park Jisung nhận lỗi cậu đã nhắm mắt lại.

"Sau này anh lấy ít một chút, một chai chỉ có 280ml. Anh trong một buổi tối xài hết 100ml, em đau lòng muốn chết."

Zhong Chenle nói xong liền vùi vào lòng Park Jisung, cậu không quan tâm Park Jisung trả lời thế nào, hiện tại cậu rất buồn ngủ, chỉ muốn ôm Park Jisung ngủ một cách thoải mái.

"Anh biết rồi vợ~"

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net