GXP 5 CHƯƠNG MỘT: QUYẾT ĐỊNH VÀ ĐOÀN TỤ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Erma đã nghi ngờ.

"Seina uhm ... chúng tớ nên nói thế nào đây...."

Những người bạn cùng phòng cố gắng an ủi cậu.

"Cảm ơn nhưng tớ biết rồi. Tớ sẽ ổn thôi."

"Đó ... uhm ... oh ... Vậy à?"

Họ có vẻ vừa nhẹ nhõm vừa có chút khó chịu trước biểu cảm và nụ cười kiên định của Seina.

Seina nhanh chóng đi về phòng của mình.

"Khoan đã, Seina-kun." Rajau gọi

Có vẻ như hôm nay sẽ là một buổi tối khô khan.

Seina cố gắng nghĩ ra điều gì đó để mô tả tình hình nhưng bất giác dừng lại. Nó gợi lại cho anh một kỷ niệm tồi tệ trong quá khứ.

"Cậu ổn chứ?"

"Tớ không sao... heh"

Kenneth nhìn Seina đầy nước mắt mong chờ. Nhưng khi Seina đến gần hơn, mắt cậu ta chuyển từ buồn bã sang xấu hổ rồi thất vọng.

"Cậu ... sao cậu lại có ánh nhìn như vậy?"

"Huh?"

"Miki-senpai đã chết, sao cậu có thể cười như vậy?"

"Cười hả ??" Seina xấu hổ nhìn Kenneth. Giọng điệu của cậu ta ôn hòa, nhưng trong mắt cậu ta hiện rõ một tia tức giận.

"... Thật không may khi những người cậu biết qua đời, đó có phải là chuyện bình thường đối với cậu không?"

"Kenneth-kun!"

"...... Xin lỗi vì đã nói ra những lời như vậy."

Kenneth xin lỗi và lấy lại bình tĩnh.

"Seina ... khuôn mặt của cậu làm cho chúng tớ hơi đau khi nhìn vào nó lúc này."

Rajau tiếp tục lời của kenneth với Seina, người có biểu cảm kỳ lạ trên khuôn mặt.

"Này Seina-kun, cảm giác như thế nào khi cậu nghe về Miki-senpai?"

"Hả?"

"Lúc trước cũng như vậy sao? Cậu thấy buồn, nhưng không cảm thấy nó?"

Seina hiểu ý của những lời Rajau nói, cậu nhớ lại những gì đã xảy ra khi nghe tin Miki qua đời.

"...... Khi tớ lần đầu tiên nghe về Miki-senpai, tớ không biết cảm thấy thế nào, nhưng nó không buồn. Thành thật mà nói, nó vẫn có cảm giác ............ Tớ đã khóc khi nghĩ đến bố của Miki-senpai."

"Vậy sao? ... Tớ đoán Seina-kun đã quá quen với việc đối mặt với bất hạnh." Rajau thở một hơi dài..

Seina không cười, cậu chỉ có cái nhìn bình thường. Tình huống bất thường này giống như cuộc sống hàng ngày của cậu.

"Seina! Ít nhất thì cậu có cảm thấy tồi tệ về điều đó không? Cậu không muốn trả thù những người đã làm điều này với Miki-senpai sao?"

Kenneth rơm rớm nước mắt đứng lên.

"Seina, cậu biết Airi. Có thể cô ấy sẽ làm được điều gì đó."

"Đúng vậy, Cậu biết công chúa quỷ của Jurai! Cậu có nghĩ rằng bà ấy sẽ để cậu sử dụng Tàu Hoàng gia để truy đuổi chúng không?"

Bạn bè của cậu bắt đầu nói với động lực giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào.

"............" Seina trở nên hơi khó chịu vì lời nói của họ.

Những gì họ đề xuất là lập dị và liều lĩnh. Họ thậm chí còn không biết vị trí của con tàu trạm chuyển tiếp mà chúng đang ở trên đó, hoặc thậm chí là chi tiết của cuộc tấn công.

(Trong tình huống như vậy, Seto-sama không đủ dễ dãi để cho mượn một "con tàu Hoàng gia". Và ngay cả khi mình có thể thì mình vẫn vậy thôi ...)

Nếu Seina tự mình bay vào vũ trụ, ai biết điều gì có thể xảy ra. Cậu rất có thể sẽ chỉ thu hút được những người khác, những người có thể làm theo cách của mình.

Tất nhiên niềm đam mê của các chàng trai là đáng quý. Tuy nhiên, Seina đã quen với sự nguy hiểm khi thực hiện những hành động dở hơi. Điều không vui đối với Seina là một trạng thái liên tục và lặp đi lặp lại. Điều quan trọng hơn đối với Seina là nghĩ về cách đối phó với bất hạnh sắp xảy đến, hơn là than khóc cho sự bất hạnh của mình.

"..............." Trái với dự đoán của họ, Seina vẫn im lặng. Và khi họ bắt đầu hỏi cậu.

"Tớ phải làm gì nếu cô ấy làm vậy?"

"!"

Họ dường như nhận ra sự vô lý trong tuyên bố của chính họ.

"Lạnh lùng thật, chúng tớ hiểu rồi."

Rajau mỉm cười và đặt tay lên vai Seina.

"Xin lỗi Seina. Cậu nói đúng ... nhưng tớ không thể ngồi đây và chấp nhận điều đó"

Một thông báo vang lên.

"Tất cả các lớp đang đợi trong ký túc xá, vui lòng đến Học viện GP"

"Đi thôi"

Rajau hít thở sâu mang lại cảm giác nhẹ nhõm khi thoát khỏi một tình huống khó xử.

Một lát sau Seina, Kenneth và Rajau có mặt trong hội trường với tất cả các sinh viên năm nhất khác. Họ đã được tập hợp lại để được nghe kể về sự việc với Miki. Sau đó họ tự sắp xếp thành từng dòng, một dòng là tư vấn cho những ai quyết định ở lại, một là về nhà, một là rời bỏ học viện GP và đến một nơi khác trong học viện, cuối cùng là trả thù những kẻ đã tấn công Miki. Seina đã chọn ở lại. Mikami và Kiriko nhìn cậu hòa vào dòng người đang ở từ màn hình trong văn phòng của Mikami.

Kiriko thở phào nhẹ nhõm

"Có vẻ như tôi sẽ vẫn làm việc với GP trong thời gian này"

"Tôi đã nhi cô sẽ hỗ trợ cậu ấy về nhà."

Giống như Kiriko, Amane nói với vẻ mặt nhẹ nhõm

"Vậy sao ..."

"Vậy, điều gì đã thay đổi?"

"Điều đó không quan trọng bây giờ Amane, còn những học sinh khác thì sao?" Kiriko nhìn Mikami trừng trừng.

"Kết quả hiện tại đúng như chúng ta dự đoán, chỉ có một số học sinh bỏ học ...."

"...... Quả thực, đây là một tình huống hoàn hảo cho kỳ kiểm tra năng khiếu" Kiriko nói, mím chặt môi.

Mikami, người đang theo dõi tình hình, mỉm cười một cách kỳ lạ.

"Cô Masaki, cô Kaunaq, tôi đã làm dịu tình hình, vì vậy hai em có thể trở lại làm việc của mình." Bà quay lưng lại với họ.

"Tốt thôi, nhưng...."

"Chúng ta hãy ăn trưa một chút sau, nhưng bây giờ xin hãy rời khỏi đây."

Amane khó chịu rời khỏi văn phòng hiệu trưởng cùng với Kiriko. Kiriko nắm lấy tay Amane khi họ rời đi.

"Cô đang làm gì vậy?"

"Tôi cần cô đi cùng tôi một lát, đó là về Seina."

"Hả!?"

Kiriko đỏ mặt. không giống như Mikami, thật dễ dàng để đọc được cảm xúc của cô ấy.

"Nhưng tôi phải quay lại làm việc ...."

"Lo lắng cho học sinh cũng là một phần của công việc, Chỉ vì học sinh đã được tư vấn, không có nghĩa là tất cả những người biết Miki sẽ ổn trong tình huống này."

"Uhm...... Đúng vậy..."

"Hmm?'

"Cô nghĩ ông ta sẽ làm gì khi nhìn thấy Seina?" Tuy nhiên, thay vì trả lời câu hỏi của Amane, Kiriko bắt đầu bước đi. Amane đi theo cô ấy.

---------

Erma đến con tàu vũ trụ nhỏ do Airi sở hữu và đi đến văn phòng của cô ấy ngay lập tức.

Nhiệm vụ của cô với tư cách là Thư ký bao gồm mọi thứ từ chăm sóc đồ đạc cá nhân của Airi, cho đến việc xử lý email và liên lạc, dịch vụ khách hàng, quản lý lịch trình và tạo quản lý tài liệu.

Trong học viện cần hàng nghìn thư ký để giúp đỡ các triết gia khác nhau nhưng cô ấy đặc biệt ở chỗ cô ấy có một văn phòng trong phi thuyền của Airi.

Văn phòng của cô ấy là một nơi ở kiểu căn hộ ở phía sau con tàu vũ trụ, và cô ấy đã sống ở đây cho đến khi sống với Seina.

Căn phòng của cô ấy rộng khoảng 30 tấm chiếu tatami, chỉ có một chiếc bàn và giường để làm việc, và một chiếc bàn nhỏ, trên tường có một bộ lưu trữ nén hiệu suất cao để đựng đồ đạc cá nhân của cô ấy.

Erma ngồi vào bàn làm việc và ngay lập tức khởi động màn hình, cô nhanh chóng kiểm tra e-mail của mình.

"Không có cuộc gọi nào từ Airi-sama ..."

Cô thực hiện đặc quyền của mình với tư cách là thư ký của Airi và bắt đầu truy cập vào khu vực cực kỳ bí mật trong cơ sở dữ liệu của GP. Và trong vài phút nữa ......,

"Ồ!"

Erma, bây giờ đã biết sự thật của vụ việc với Miki. Cô không thể chịu đựng được cơn tức giận của mình và đập tay vào bàn làm việc của mình.

"Thật là lộn xộn ......"

Một cuộc gọi tự động từ Airi đến trên màn hình của cô ấy

"Airi-sama !? ............ khẩn cấp !?"

Đó là một cuộc gọi khẩn cấp từ Airi.

Erma đứng dậy nhanh chóng và chạy ra khỏi phòng.

-------

Seina tìm kiếm Hiroshi trong phòng thí nghiệm bị cháy của ông. Đáng lẽ ông ta phải ở đó để dọn dẹp nhưng ông ta đã không ở đó. Vì vậy, Seina đã đến nơi đặc biệt mà Miki đã chỉ cho cậu trước khi cô ấy chết. Trời vẫn còn đêm vì chênh lệch múi giờ. Khi đến đó, cậu nhìn xung quanh và có thể biết rằng có hai người ở đó. Seina đi lên cầu thang trong tòa nhà mà cậu đã đến thăm lần trước và nghĩ rằng cậu ấy đã nhìn thấy Hiroshi với Kiriko nhưng khi quan sát kỹ hơn thì đó là Tsukiko.

(Không, đó không phải là Kiriko-san ... Đó là Tsukiko-san, nhưng tại sao Tsukiko-san lại ở Học viện?)

Hiroshi và mẹ của Kiriko, Tsukiko, ở tầng trên. Tai Seina bối rối khi nghe hai người nói chuyện.

---------------

"Nơi này không hề thay đổi."

"Còn nhớ lần cuối chúng ta ở đây không?"

"Có. chúng ta đã ở đây với anh ấy và Kiriko. Cô ấy chỉ là một đứa trẻ."

"Thôi đi, anh đang làm tôi cảm thấy già đi đấy."

"Tôi nghĩ cô đã trở nên xinh đẹp hơn theo tuổi tác."

"Chắc hẳn đã rất nhiều thời gian trôi qua nếu bây giờ anh sẵn sàng công khai nói những điều tâng bốc như vậy."

"... Tôi ngạc nhiên khi cô đến đây ... cô có biết tôi đã làm gì không?" Hiroshi nói, "Tôi xin lỗi...Tôi đã..."

"Đừng hiểu lầm." Tsukiko nói cắt ngang ông ta.

"Tôi đến đây ... để an ủi bạn của mình về sự ra đi của con gái tôi."

"Hả!!"

Những lời của Tsukiko khiến Hiroshi ngạc nhiên.

Hiroshi bắt đầu nói điều gì đó nhưng ông đã bật khóc vì quá khả năng nói của mình.

(Vậy ra Tsukiko-san và cha của Miki-senpai là bạn sao...)

Hiroshi bật khóc. Seina cảm thấy mình nên ngừng nghe trộm và quay trở lại cầu thang.

Bên ngoài, cậu nhận thấy rêu đã rút đi giống như Miki đã nói và choáng ngợp cảnh tượng mà cậu nhìn thấy. Đó là điều mà Miki muốn cho cậu xem nhưng cô không bao giờ có cơ hội.

Tsukiko và Hiroshi bước ra ngoài và ngồi xuống, ông vùi đầu vào lòng Tsukiko và khóc khi cô an ủi. Cô lấy khăn ra lau nước mắt cho ông. Hiroshi lấy lại bình tĩnh và đội chiếc khăn lên đầu. Ông ta bắt đầu thú nhận với Tsukiko.

"Lúc đầu, tôi chỉ cố gắng vui vẻ một chút. Khi tôi nhìn thấy cô vớiKiriko, tôi tự hỏi mọi thứ sẽ như thế nào nếu chúng ta từng có điều gì đó giữachúng ta."

"Vì vậy, Miki-chan được cho là đứa con của chúng ta?"

"Không, không, không phải như vậy, lúc đầu tôi đã xây dựng một mô hình dữ liệu cá nhân của cô ... tất nhiên, tôi không thu thập dữ liệu của cô một cách bất hợp pháp! Tôi chỉ thu thập những thứ được công khai ghi lại... phải thử và sai rất nhiều để tạo ra nó.... Thật vui khi có thứ gì đó có thể đáp ứng những điều tương tự như cô ... ngay cả khi nó rất khó để làm .... Một ngày, tôi bắt đầu nói chuyện với nó về những thứ mà cấu trúc dữ liệu cá nhân không thể biết được, những thứ mà tôi không thể tưởng tượng được từ các bản ghi mà tôi đã sử dụng. Đó là lúc tôi biết rằng dữ liệu cá nhân cấu trúc có một Linh thể."

"Chắc hẳn nó đã có một số phản hồi về bộ nhớ từ biển Linh hồn... điều đó thật tuyệt vời ... điều đó chưa từng xảy ra với một chương trình AI kiểu đó trước đây,

"Nhưng tôi rất sợ! Tôi đã nghĩ rằng mình đã làm một điều khủng khiếp ... Tôi chắc chắn rất muốn công bố khám phá về AI của mình, nhưng nếu tôi công bố, họ sẽ tìm hiểu cách tôi tạo ra nó ... Tôi thậm chí đã nghĩ đến việc xóa nó. Tôi không muốn cô biết. Chúng ta có quan hệ tốt ... Tôi chỉ muốn trở thành một người bạn thân thiết hơn với cô ... Tôi không thể xóa bỏ AI. Tiêu diệt một AI bằng một Astral sẽ làm tôi cảm thấy giống như đang giết cô vậy ... vì lúc đầu tôi bắt đầu thử nghiệm này để xem chúng ta sẽ như thế nào khi có một đứa con cùng nhau, tôi đã xóa trí nhớ của AI ... Tôi lo rằng quá trình này có thể loại bỏ linh hồn nhưng nó vẫn còn. Tôi đã xóa trí nhớ của con bé và biến cô ấy thành một cơ thể và nuôi dạy con bé như một đứa trẻ bình thường ... đó là sự đền tội của tôi vì đã làm một điều như vậy ... ""

"...... ồ vậy à?"

Tsukiko nhìn chằm chằm vào Hiroshi im lặng

Tsukiko, đứng dậy và đứng trước Hiroshi.

"Này Hiroshi, đây là một khả năng thực sự nhỏ, nhưng ..."

----

Seina đứng dậy và đi đến gây bất ngờ cho hai người nhưng cậu trượt chân và ngã mạnh xuống mặt đất.

Một bóng người lướt qua Seina.

"Ai đó?"

Cậu vội vàng đứng dậy và quay lại

"Chà, xin chào Seina-chan!"

Đó là mẹ của Tenchi, Kiyone, người đang đứng trước mặt Seina.

"...... bác gái Kiyone!"

----------

Tenchi đã khóc vào ngày mẹ anh qua đời, anh nhớ về kỉ niệm đó. Đó là vết thương lòng lớn nhất trong cuộc đời Seina. Đối với Seina, đó là cái chết đầu tiên mà cậu chứng kiến. Thậm chí còn hơn thế vì nó đã xảy ra với một người bạn thân đã chấp nhận cậu.

Seina bắt đầu khóc như một đứa trẻ, cô ôm anh và an ủi cậu.

"... oh wow ... giống như Tenchi-chan ..."

Khi Seina bình tĩnh và ngừng khóc, cậu nhận thấy rằng khuôn mặt của mình áp vào ngực của Kiyone và cậu bắt đầu bị khó chịu.

"Cháu đã bình tĩnh lại chưa?"

"Vâng."

"Được rồi, tốt."

Cậu nhớ lại một ngày trong quá khứ khi anh còn nhỏ. Bầu trời bắt đầu chuyển sang màu đỏ, và Kiyone đi cùng Kiriko đi tìm Seina để đưa cậu về nhà khi đang chơi với Tenchi và Kai. Kiyone yêu con trai ruột của mình là Tenchi và Seina không hề phân biệt. Cô ấy đã mắng mỏ cậu một cách nghiêm túc khi tìm thấy cậu vào ngày hôm đó.

Cậu nhớ lại một lần khi cậu ở trong bệnh viện, Kiyone viết nguệch ngoạc trên trán cậu.

Seina có cảm giác bất ổn khi nghĩ về sự xuất hiện của những người thân của Tenchi trong đám tang của Kiyone.

Cha của Tenchi, những người trong gia đình Masaki, và tất nhiên là Kiriko đều rất đau buồn trước cái chết của Kiyone.

Có một phong tục đặc biệt trong làng Masaki, cách mọi người tham gia vào đám tang khác nhau tùy thuộc vào người đã khuất. Trong trường hợp của Kiyone, những người đàn ông và phụ nữ duy nhất có thể tham gia vào đám tang là chồng cô và người thân của anh ta. Ngay cả Rea, người như chị em với Kiyone cũng không được phép. Mặc dù Rea không được phép tham gia trực tiếp, cô ấy vẫn được phép ở nhà Masaki trong suốt thời gian diễn ra.

Kai, không được phép tham gia vào đám tang, mẹ của Seina cũng vậy. Vì vậy bà ấy đã chăm sóc họ. Ngày hôm sau, Tsukiko đến, cậu ôm cô ấy và tiễn cô ấy khi cô ấy đi đến đám tang.

"Vậy là Kiyone-san đã ở học viện suốt thời gian qua? Đó chỉ là trò lừa gạt thôi sao?"

Một người đàn ông thò đầu ra sau một tảng đá và gọi họ.

"Này, Tennyo ... Tennyo"

Người đàn ông kêu lên

"Im đi, anh không thể thấy đây là thời điểm tồi tệ à!"

"Nhưng, Tsukiko..." anh ta chỉ vào Tsukiko và Hiroshi.

"Tốt, hãy tiếp tục và gặp mặt với họ."

"... Tennyo là ai?" Seina hỏi.

"Đi với chị. Chọ sẽ giải thích."

-------

Amane nhìn quanh phòng thí nghiệm bị phá hủy của Hiroshi.

"Tôi nghĩ ông ta sẽ ở đây nhưng không có dấu hiệu nào. GPS nói rằng ông ta đang cách đây hơn mười nghìn dặm ... có gì đó không đúng ..."

Amane nghĩ về điều đó một lúc và nhận ra rằng Hiroshi có thể đang ở đó, nơi Seina và Miki đã có một buổi hẹn hò.

"Này Kiriko. Cô có biết Miki và Seina đã đi đâu vào ngày hôm đó không?"

"Tôi biết nhưng đó là một địa điểm bí mật, cô phải đăng ký để vào đó và cô phải biết đường vào. Nhưng, tôi đã ở đó trước đây."

"Sao cô không nói sớm chứ ... Đi thôi!"

"Lần cuối cùng tôi đến đó là ngay sau khi mẹ của Tenchi qua đời."

"Tôi cảm thấy đó là lỗi của tôi khi Kiyone đã qua đời... cô ấy đã mất trong nhà tôi ...... Tôi ngồi xuống góc phòng và run rẩy khi nhìn thấy khuôn mặt xanh thẳm của cô ấy, tôi cảm thấy như tôi sắp chết vì sốc... Vì tôi vẫn còn là một đứa trẻ, tôi không biết phải làm gì ...... "

Cô nhớ rằng khi lúc tỉnh dậy, Tenchi đã mất tích. Họ tìm thấy anh ấy với chiếc dù che nắng của Kiyone, dưới ngôi đền mà Ryoko đã bị phong ấn.

Cô ngẫm nghĩ về quá khứ một lúc trước khi lấy lại bình tĩnh.

"Dù sao thì chuyện đó đã quá lâu rồi nên tôi không biết làm cách nào để vào được. Nhưng nơi đó vốn là nơi bí mật của Minaho và Airi là người đã dạy cô ấy cách vào. Chúng ta sẽ phải nhờ cô ấy chỉ chúng ta cách vào."

Họ đã gọi cho cô ấy nhưng không thể liên lạc được với cô ấy.

Họ đưa ra một màn hình hiển thị vị trí của cô ấy.

"oh ... Tôi biết cô ấy ở đâu." Kiriko nói,

-----------

"Vậy chị là... chịgái của Tenchi-senpai?"

Seina đang nhìn chằm chằm vào mặt Tennyo. Sự khác biệt giữa Tennyo và Kiyone nhiều nhất chỉ là sự khác biệt về kiểu tóc dựa trên những ký ức mơ hồ của cậu và những bức ảnh cũ. Ngoài nó ra thì giống như cô ấy đang ở ngay đó.

"Đúng, tên thật của chị là Masaki Tennyo. Nhưng thực ra em đã từng gặp chị trước đây."

"Hả?"

"Chị và mẹ thường đổi chỗ cho nhau khi mẹ phải lo việc khác .... Chị thường chơi với em và cho em ăn và thậm chí tắm cho em."

"... Em đã không nhận ra, tại sao chị lại làm một điều như vậy?"

"Năm đấy chị đã 18 tuổi."

"À...Đúng rồi, mấy chuyện như vậy khá bình thường ở đây."

Seina nhớ lại khi nghe nói rằng mình có thể sống khoảng 2.000 tuổi.

"Mọi người trên trái đất sẽ nhận ra chị nhưng may mắn thay chị giống mẹ của mình nên chị đã thay thế bà ấy, nhưng sau đó bà ấy đã mất ... vì vậy chị phải rời đi... Chị không thể làm gì để giúp Tenchi ... nó là thật khó chịu. Nhưng sau đó Tenchi đánh thức Ryoko, vì vậy chị đã đi cùng Noike để tạo bất ngờ cho cậu ấy. Chị nghĩ rằng cú sốc khi có chị gái sẽ tốt hơn cú sốc khi đột nhiên có một vị hôn phu."

"Chờ đã, Noike-san là hôn phu của Tenchi-senpai sao!?"

"Seto-sama đã quyết định nó."

"...... ồ, nghe có hợp lý ... Em có thể hình dung được."

"Dù sao, chị đã đến và làm Tenchi ngạc nhiên, và cậu ấy có phản ứng giống như của cậu nhưng sau đó bố chị đã phá hỏng nó...."

Tennyo đang cười khi nói về trò nghịch ngợm của mình nhưng cô ấy đột nhiên cứng người lại.

"Người cha ngốc đó của chị ... Ông ta đúng là một kẻ hư hỏng. Làm thế quái nào mà một người như Rea-chan lại đi lấy một người như ông ta."

"Nhưng khoan đã, không phải Nobuyuki sống ở Kurashiki sao? Ông ấy cũng là người ngoài hành tinh sao? Trông ông ấy có vẻ rất bình thường."

"Ồ không, ông ấy chắc chắn là người nhà Masaki ... năm nay ông ấy đã uhmm ... chị không nhớ chính xác nhưng ông ấy đã hơn một trăm hai mươi tuổi."

"Ồ!"

"Cha tôi rất hiếm trong dòng họ của chị. Ông ấy chưa bao giờ rời khỏi trái đất, những người sống trong làng hầu hết là những người trở về vì họ thích trái đất và những đứa trẻ không biết họ là người ngoài hành tinh. Thường họ làm nông nghiệp để thuận tiện cho việc buôn bán, hoặc làm công việc văn thư cho GP .... chỉ có bố là có công việc bình thường ở trái đất."

"Một trăm hai mươi năm? ... Làm sao không ai để ý nó chứ?"

"Chỉ có Masaki sống trong làng của bọn chị, và nó khá cách biệt về mặt địa lý. Ngày xưa, thông tin truyền đi chậm hơn nhiều, vì vậy không ai thực sự có điều gì để nghi ngờ, nhưng sau chiến tranh, mọi thứ dần trở nên khó che giấu hơn...... "

Tennyo nhận thấy Seina có một cái nhìn đầy mơ hồ trong mắt cậu.

"Có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net