Chương 33: Đột nhiên không kịp đề phòng ngã ngựa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mặc Ngôn Mộc

Edit: Bilun

Bí: Đang cày bộ Đạo quán nhỏ của tôi lại lên hot search ko có thời gian edit nên hơi muộn

Một chiếc RV màu trắng chạy trên đường phố đông đúc.

Thẩm Thanh Nhiên ngồi đối diện Thời Phi, lấy một cái di động màu đen ra đưa cho Thời Phi nói: "Sư phụ, con tìm giúp thầy di động về này."

"Sao tìm được vậy?" Di động của cậu trang bị chức năng phòng truy tung, đương nhiên tự cậu ra tay thì có thể tìm ra được.

"Vốn định tới tìm thầy, nhìn thấy thầy rời khỏi chương trình, con gọi điện thoại không thông nên lo lắng cho thầy, liền tra xét theo dõi sau đó phát hiện di động của thầy bị trộm. Nến giúp thầy tìm điện thoại về trước. Sau đó lại nhìn thấy video mọi người bị người qua đường bắt gặp ở tàu điện ngầm, một đường tìm tới." Thẩm Thanh Nhiên đau lòng nói: "Sư phụ, không phải thầy nói sau khi sự tình kết thúc sẽ tới tìm con sao? Xảy ra việc như này thầy cũng không nói, đêm qua còn ngủ ở công viên."

"Cũng không có gì to tát, chỉ là giải trí thôi mà." Thời Phi thật sự không để ý lắm, mặc kệ di động bị trộm, trên người không có tiền, ngủ công viên với bọn họ, thật sự mang theo tâm thái chơi đùa mà thôi.

"Chương trình The Strongest Idol này sợ là không làm nổi nữa, chỗ Đằng Hải Ninh bên kia đã bị nhà đài trừng phạt, trong vòng mấy năm cũng đừng mơ tới việc có thể làm đạo diễn, còn Trang Tân Nhiên cũng đừng nghĩ tới có cơ hội ca hát." Đương nhiên Thẩm Thanh Nhiên không nói, anh còn âm thầm động tay chân ở sau lưng, vốn dĩ Đằng Hải Ninh chỉ là mấy năm đừng nghĩ có thể làm đạo diễn, hiện tại sợ là cả đời cũng không có cơ hội.

Còn Trang Tân Nhiên, có mình ở đây, y vĩnh viễn đừng mong có thể hát được nữa.

Còn có Sở Dược Phi, tuy gã là tiền bối trong giới ca hát, nhưng với địa vị của anh hiện tại, muốn động thủ cũng vẫn có khả năng, không ai có thể bắt nạt sư phụ anh.

"Sự Phụ, truyền thông Thiên Tinh bên kia thả ra thông báo họ muốn phong sát thầy, việc này con có thể....." Thẩm Thanh Nhiên còn chưa nói xong, đã bị Thời Phi cản lại: "Không cần, việc này tôi tự mình có thể giải quyết. Hiện tại thành tựu của cậu càng ngày càng cao, bên kia có lẽ sắp không nhịn được nữa, cậu phải tự bảo vệ tốt cho bản thân, tôi không muốn nhìn thấy dáng vẻ của cậu như bốn năm trước nữa."

"Vâng." Thẩm Thanh Nhiên gật đầu, ca sĩ nổi tiếng quốc tế ở bên ngoài, lại rất nghe lời một tân nhân Thời Phi ở trước mặt này.

Sau đó Thẩm Thanh Nhiên mím môi, hiếm khi xúc động nói: "Sư phụ, con nhớ thầy."

Thời Phi cười cười nói: "Sao đột nhiên lại trở nên giống Giang Dục như vậy, bây giờ cậu chính là ca sĩ nổi tiếng quốc tế, phải trưởng thành."

"Không cần biết là ca sĩ quốc tế hay là ca sĩ lưu lạc, dù thay đổi thế nào, con vẫn là thiếu niên được thầy nhặt được vào đêm mưa đó, năm đó nếu không có thầy, con đã sớm chết." Đối với Thẩm Thanh Nhiên mà nói, Thời Phi chính là người thân quan trọng nhất của anh.

"Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái đã qua bốn năm." Thời Phi cũng cảm thán.

"Vậy sư phụ sau này có tính toán gì không?"

"Đại khái sẽ đi tìm một công ty để gia nhập, làm một nghệ sĩ." Thời Phi híp mắt, mang theo nụ cười nói.

Cậu vừa nói xong, di động liền vang lên, nhìn người gọi tới, Thời Phi liền lộ ra vẻ mặt biết ngay mà.

Bên kia di động truyền tới giọng nói vui sướng khi người gặp họa: "Ha, Thời Phi, nghe nói cậu còn chưa chính thức ra mắt đã bị truyền thông Thiên Tinh thông báo phong sát, dạo gần đây gặp khó khăn gì à?"

Nhìn xem, đây là tiếng người à? Bạn bè cờ hó.

Thời Phi bình tĩnh hỏi: "Cho nên anh tới bỏ đá xuống giếng?"

"Không, tôi là tới đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhìn ở nhiều năm làm bạn bè, tôi liền miễn cưỡng thu lưu cậu, bao ăn ở còn trả tiền lương, được không?"

"Được, chỉ cần anh dám thu, tôi liền dám đến."

"Tôi có gì mà không dám, chẳng lẽ tôi còn sợ cái tên khốn họ Ngô kia nữa sao. Cái tên khốn đó, sớm hay muộn tôi cũng trùm bao tải đánh cho gã một trận." Câu sau còn mang theo chút nghiến răng nghiến lợi.

"Được, vậy chiều tôi tới công ty tìm anh." Sau khi nói xong Thời Phi liền tắt điện thoại.

Trong một chiếc xe khác.

Hà Tiểu Bắc, Úc Tử Hành cùng Ngô Ngôn ngồi chen chúc một hàng, đối diện là Giang Dục, khoanh tay trước ngực vẻ mặt không vui.

Ngô Ngôn nhỏ giọng hỏi: "Tình hình lúc này là sao?"

Úc Tử Hành nghĩ nghĩ nói: "Có lẽ là chia binh thành hai ngả."

Hà Tiểu Bắc nhỏ giọng nhắc nhở: "Thành ngữ chia binh thành hai ngả không phải dùng như vậy?"

Úc Tử Hành kỳ quái: "Không phải sao? Không phải nói chỉ hai đạo nhân mã đi về hai mục tiêu đã chỉ định sao?" Bọn họ hiện tại chia ra hai xe để ngồi, còn không phải chia bình thành hai ngả sao?

Hà Tiểu Bắc: "......"

Lúc này Giang Dục vừa rồi còn đang khoanh tay trước ngực đột nhiên vỗ thật mạnh lên đùi, nói: "Cái tên đê tiện Thẩm Thanh Nhiên này, quá đáng."

Nói muốn có chuyện nói với sư phụ, sau đó liền đuổi mình tới cái xe này, anh ta là cái thá gì chứ? Mình chính là fan đầu 'Tiểu Phi Tượng' đấy.

Đột nhiên rướn người về phía trước, muốn nhìn xem tình huống của chiếc xe đi phía trước kia thế nào, lại phát hiện xe dán màng, không nhìn thấy gì cả, lại khiến Giang Dục buồn bực.

Dứt khoát không nói lời nào cầm di động chơi một chút, phân tán lực chú ý.

Kết quả không bao lâu, Giang Dục liền mở to hai mắt nhìn: "A, sư.....Thời Phi ngã ngựa."

Ba người ngồi đối diện y đồng thời kinh ngạc, đồng thanh hỏi: "Ngã ngựa gì?"

Thì ra video bọn họ biểu diễn ở bến xe điện ngầm lúc trước bị không ít người qua đường quay được đăng lên mạng, lúc đó Thẩm Thanh Nhiên đã dựa vào những video này tìm ra tung tích của Thời Phi.

Mấy người Thời Phi hiện tại vẫn là nhân vật đang hot trên Weibo, vốn dĩ cư dân mạng chỉ ôm thái độ hài hước đi xem.

[Buồn cười quá, cuộc sống khó khăn mấy đứa nhỏ phải tập thể bán nghệ ha ha ha ha ha.]

[Hà Tiểu Bắc thật sự quá đáng yêu, người khác còn chưa hỏi xong, tự cậu ấy đã khẩn trương thừa nhận, sợ là muốn khiến tôi buồn cười chết mất.]

[Điều gì đã khiến mấy đứa nhỏ trở thành như vậy, cư nhiên chạy tới tàu điện ngầm hát rong, ngày thường tôi đều đi tàu điện ngầm, hôm nay lại đi taxi.]

[Dáng vẻ thu hộp đàn ghi ta chạy trốn của Thời Phi hình như rất quen thuộc, có phải từng làm nhiều lần như vậy rồi không.]

[Con à, mẹ chỉ cười một chút thôi ha ha ha ha ha ha.]

[Có ai chú ý tới Thời Phi chơi đàn ghi ta không? Lúc trước ở trong chương trình cậu ấy hoàn toàn không biểu hiện ra mình biết đánh đàn ghi ta, nhưng bây giờ lại đàn rất khá."

[Tôi nhìn dáng vẻ cậu ấy đàn ghi ta, sao cứ cảm thấy quen quen thế nào ấy, nhất định đã nhìn thấy hình ảnh này ở đâu rồi.]

[Có ai cảm thấy tay Thời Phi có chút giống với tay của Gary hay không?]

Ban đầu chỉ có người suy đoán, sau đó càng ngày càng nhiều người bắt đầu gia nhập thảo luận vấn đề này, một cuộc săn ngựa quy mô lớn cứ vậy bắt đầu.

Trên mạng có rất nhiều nhân tài, có người cư nhiên so sánh ảnh chụp tay của Thời Phi và tay của Gary với nhau, so sánh hình ảnh các loại động tác.

Thậm chí còn có cư dân mạng đi đo chiều rộng và chiều dài ngón tay của họ, tuy cũng không biết đo thế nào, nhưng cuối cùng lại đưa ra một kết quả kinh người.

Thời Phi chính là võng hồng đã mất tích một năm trên Douyin, bậc thầy đàn ghi ta - Gary.

Các Tiểu Phi Tượng khi biết được tin tức này kinh ngạc, fan của Gary cũng sợ ngây người.

Cư dân mạng thì lại chấn kinh!

Bản thân Thời Phi không thể ngờ rằng, cậu lại ngã ngựa bằng phương thức như vậy.

Cư dân mạng ngày nay đều xuất sắc như vậy sao?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net