Chương 34: Truy kích Hồ yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nghệ Thanh cùng Cô Nguyệt một đường đuổi theo Hồ yêu, không bằng nói là đuổi theo Thẩm Huỳnh đi, bởi vì nàng chạy quá nhanh rồi, nếu không đuổi theo sợ là một hồi đến bóng dáng cũng không thấy đâu. Đi mãi một đường tới một hang núi mới ngừng lại.

Thẩm Huỳnh đứng ở cửa sơn động... phát ngốc?

"Hồ yêu trốn vào trong động rồi hả?" Cô Nguyệt bay xuống dưới hỏi, "Ngươi làm gì vậy không tiến vào đi?"

Thẩm Huỳnh quay đầu nhàn nhạt liếc hắn một cái, rõ ràng không lộ vẻ gì, Cô Nguyệt lại từ bên trong thấy được sự khinh bỉ, "Ngươi không cảm thấy cửa động này viết mấy chữ sao?"

"Chữ, chữ gì?" Cô Nguyệt một mặt không hiểu.

Nàng lại đưa tay ra chỉ vào cửa hang nói, "Có bẫy rập, mau tới đây!"

"Ây..."

Quả thực, Hồ yêu kia biết rất rõ ràng có người đuổi theo, tránh thế nào không được, hết cách này tới cách khác lại chạy tới đây, hang này lại là ngõ cụt trong sơn động. Phải nói bên trong không có chuẩn bị trước, có quỷ mới tin.

"Vậy làm sao bây giờ? Đến đây cũng không có đường khác rồi." Cô Nguyệt nhíu mày một cái nói, "Cũng không thể để cho Yêu Hồ kia luyện thành Kết Anh đan, nếu không, nó ăn được sẽ thành Yêu Vương, lúc đó lại khó đối phó hơn rồi."

"Sư phụ." Nghệ Thanh tiến lên một bước đề nghị, "Động này nhìn thì không sâu, không bằng ta dùng kiếm trận buộc nó đi ra."

Ồ? Kiếm trận? Còn có loại này kiếm trận sao?

Thẩm Huỳnh gật đầu một cái, Nghệ Thanh lập tức bấm Quyết, kiếm trong tay nhất thời hóa thành ngàn vạn kiếm trận, theo linh khí bay về phía không trung, trong nháy mắt đầy trời chằng chịt Kiếm Vũ, chỉ thấy trong tay hắn pháp quyết biến đổi, Kiếm Vũ bắt đầu ở không trung hội tụ ngưng hợp, không tới chốc lát liền hóa thành một đại kiếm vàng óng cao đến chân trời. Nghệ Thanh nhảy lên một cái, cả người dường như dung nhập vào bên trong cái kiếm lớn vàng óng. Trong lúc này, kiếm khí bay khắp trời.

Cô Nguyệt trong lòng cả kinh, nhìn kiếm khí bao quanh khắp trời, nhưng hắn dù gì cũng chỉ là có... không... Nhất định là có, không hổ là Kiếm Tiên, mới chỉ mấy ngày ngắn ngủi, hắn đã hoàn toàn lĩnh ngộ dung hợp kiếm ý của mình.

Nội tâm Cô Nguyệt trở nên kích động, chỉ thấy Nghệ Thanh một chiêu đổi lại kiếm, tay phải đột nhiên giơ lên, vẻ mặt nghiêm túc khí thế bừng bừng gào to một tiếng, "PHÁ...!" Thanh đại kiếm kia thẳng tắp đập xuống, một tiếng ầm vang trực tiếp đem cửa hang động đánh thành hai phần. Cự kiếm lại không dừng, ngược lại đổi thành đủ loại phương hướng, cắt dựng cắt thẳng cắt xéo, giống như là thái thịt vậy, từng chút..xẹt xẹt lại..từng chút..

Cô Nguyệt mong chờ một chiêu phát kích lớn: "..."

╯‵′╯︵┻━┻

Hất bàn, đây chẳng phải là đập à, giời ạ cái này gọi là phá kiếm a, cái này rõ ràng chính là chém qua chém lại được không? Đừng tưởng rằng thứ ngươi dùng không phải là máy đào thì ta không nhận ra, thật mệt tim!

]

Chờ chút!

Hắn thế nào cảm giác một chiêu này khá quen...

Mịa nó, đây không phải là chiêu thức Thẩm Huỳnh dùng kiếm xẻ biển làm hai đây sao? Ngươi thật sự học được cho nên bây giờ dùng tới a!

"Sư phụ..." Mắt nhìn sơn động đã bị cắt thành một đống đá vụn, Nghệ Thanh lúc này mới bay  trở lại, "Tốt rồi!" Không có bẫy rập.

"Ừ, cực khổ cho học trò."

Khổ cực cái rắm a, Hồ yêu đâu, Hồ yêu đâu? Nói xong rồi nhưng nó đâu! Căn bản nó còn chưa hề đi ra được không!

Yêu mèo: "..." Những người này thật là đáng sợ, Miêu Miêu muốn về nhà.

Cô Nguyệt hít thở sâu nhiều lần, mới đè xuống trong lòng thầm chửi mịa nó, bắt đầu định thần thức trong đóng đá vụn trước mắt, kỳ quái là mới vừa nãy rõ ràng còn yêu khí, lúc này lại đột nhiên không thấy tung tích đâu.

"Ồ?" Hắn sửng sốt một chút, tiến lên một bước nói, "Hồ yêu không thấy nữa."

Nghệ Thanh cũng sửng sờ, phóng ra thần thức tìm tòi, quả nhiên không có tung tích của đối phương, "Ta một mực chú ý bốn phía, cũng không phát hiện nó chạy trốn, nhất định vẫn còn ở nơi này."

Quả thực, Hồ yêu kia nếu có thể ở dưới mí mắt bọn họ chạy đi, cũng sẽ không chờ đứt hai cái đuôi mới tìm cách thoát thân, phải biết cái đuôi Huyết Hồ Ly chính là tu vi của nó, một lần đứt hai cái đuôi, đối với tu vi của nó mà nói là hy sinh rất lớn.

"Đó là cái gì?" Hai người đang định cẩn thận lục soát lại một lần, Thẩm Huỳnh lại đột nhiên chỉ một chỗ hỏi.

Cô Nguyệt nhìn theo phương hướng nàng chỉ, bên kia vẫn là một đống đá vụn, cũng không có chỗ gì đặc biệt. Đối với sự tín nhiệm của Thẩm Huỳnh, hắn bước nhanh tới, nhẹ nhàng phất tay một cái vào đống đá vụn, "Ồ?"

"Dưới mấy tảng đá này có cái gì đó ." Mèo tộc ban đêm thị lực tốt nhất, mèo yêu chỉ nhìn một cái liền thấy bất thường.

Nhưng bởi vì bị che lắp, cho nên mới vừa rồi không nhìn ra. Cô Nguyệt trong lòng cả kinh, lúc này bấm Quyết, quét tới đá vụn ở bốn phía, phía dưới xuất hiện một khối đá hoàn hảo không bị tổn hại gì, mới vừa nãy Nghệ Thanh không ngừng chém loạn lại không ảnh hưởng đến một điểm nào trên tấm đá. Hơn nữa tấm đá này...

"Cái này phía trên là một trận pháp!" Cô Nguyệt lớn tiếng nói, đường vân hiện trên tấm đá, rõ ràng chính là vết tích của trận pháp, chỉ là bởi vì không có linh khí khởi động, cho nên hắn nhất thời mới không nhìn ra.

"Trận pháp này dùng để làm gì ?" Nghệ Thanh hỏi, đối với trận pháp Thẩm Huỳnh cùng hắn đều là tay nghiệp dư.

Cô Nguyệt tinh tế đem trận pháp kia nhìn qua một lần, hồi lâu mới mở miệng nói, "Cái này nhìn giống như một cái ngăn cách trận, nhưng phía trên này hoa văn cùng với trận pháp thông thường không tương xứng, nhìn rất cổ xưa." Hắn nhíu mày một cái, "Bất quá, Yêu Hồ nhất định trốn ở phía dưới này."

Nói xong hắn trực tiếp điều động linh khí, một tay đè ở trên tấm đá, trong lúc nhất thời đường vân trên tấm đá giống như là bị điểm trúng, trong nháy mắt sáng lên, hơn nữa vầng sáng càng ngày càng lớn, thu hút hết thảy các đống đá vụng xung quanh tụ lại.

"Mở rồi!" Cô Nguyệt nhắc nhở một câu, ra hiệu mọi người lui về phía sau.

Không tới hồi lâu, mặt đất liền xuất hiện một cái hố to, sâu không thấy đáy, mơ hồ còn có mùi hôi thối nồng nặc từ bên trong tản ra.

"Yêu khí!" Nghệ Thanh ngẩng đầu nhìn về phía hai người nói, "Là của con Hồ yêu kia."

"Hắn quả nhiên tránh ở phía dưới, đuổi theo!" Cô Nguyệt nói một tiếng, liền nhảy vào. Hồ yêu kia cũng thật giảo hoạt, không trách nó muốn tránh trong động, trong động hắc ám, nếu như bọn họ trốn vào rồi, tuyệt đối không phát hiện được trận pháp này, tự nhiên cũng không tìm được nó. Chẳng qua là nó không nghĩ tới, bọn họ sẽ đem động bổ ra.

Cái động kia cực sâu, bọn họ ước chừng đi xuống hai phút, mới rơi xuống đáy động, bốn phía đen kịt một màu, Cô Nguyệt giơ tay hóa ra quả cầu lửa chiếu sáng. Lúc này mới thấy rõ, bốn phía trống rỗng không có một vật, hoàn toàn yên tĩnh. Nhưng cũng không thấy bóng dáng của Hồ yêu đâu, rõ ràng yêu khí nồng như vậy.

"Nơi này thật là thúi a miêu!" Vừa nhảy xuống, yêu mèo liền bưng kín mũi, theo bản năng né tránh sau lưng Thẩm Huỳnh.

Thẩm Huỳnh nhìn bốn phía, đưa tay sờ vách núi, lại thấy bàn tay mình ươn ướt màu đỏ, "Ồ, núi này đang chảy máu sao?"

Máu? Cô Nguyệt sững sờ, lập tức đi tới, nhìn về phía vách núi, vốn tưởng rằng nơi này tự nhiên cấu tạo đã có màu đỏ, nhìn kỹ mới phát hiện, không phải tự nhiên đỏ, rõ ràng chính là bị máu nhuộm đỏ.

Chẳng lẽ...

"Chỉ có bên này trên vách núi có vết máu." Nghệ Thanh nhìn bốn phía tra xét một vòng, lên tiếng nói.

Cô Nguyệt chân mày căng thẳng, đáy lòng suy đoán không tốt, một bên đem Thẩm Huỳnh kéo ra, vừa nói, "Lui về phía sau vách đá, phía sau núi này khả năng là có mật đạo khác."

Hắn bấm Quyết, trong tay sáo ngọc hóa kiếm xuất chiêu, hơn mười đạo kiếm khí trong nháy mắt đánh vào trên vách đá. Chỉ nghe một tiếng ầm vang, phía trước vách núi trong nháy mắt sập xuống dưới, lộ ra một không gian rộng lớn.

Mùi máu tanh nồng nặc nhất thời ập tới, khắp nơi máu nhuộm đỏ, bốn phía trên đất máu văng tung tóe. Trên đất còn xếp đầy bộ phận cơ thể người đã thối rữa. Ở chính giữa không gian là một cái đài vuông cao thẳng đứng , lúc này trên đài đang có trận huyết pháp ánh sáng, đem toàn bộ không gian chiếu sáng lên càng thêm đỏ.

Cô Nguyệt bật thốt lên, "Huyết tế đại trận!" Quả nhiên.

~~ Hết chương 34.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC