Chương 101: Chú nhất định chưa hiểu việc đời.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~


Boss...... Khụ." Trợ lý Triệu hắng giọng, thử hỏi: "Ngài, ngài tới trường Tễ Nguyệt là để thị sát sao?"

Trường Tễ Nguyệt là một khu trường học quý tộc lớn nhất Đế Đô, hơn phân nửa học sinh ở bên trong đều là người thừa kế trong cái vòng quyền quý này.

Lấy tính cách phát rồ của boss nhà mình, không phải là vứt con gái xong......

Chuẩn bị đập nát trường học này chứ?

Trợ lý Triệu hít một ngụm khí lạnh, bị cái suy đoán không đâu vào đâu này của mình dọa xỉu.

Hoắc Nghiêu nhắm mắt dưỡng thần, ngữ khí bình tĩnh, chậm rãi mở miệng, "Ừm. Thị sát."

Thuận đường chặn người.

......

Thẩm gia.

Ăn cơm sáng xong, cô nhóc xoa xoa khuôn mặt, ngước cặp mắt mèo sáng lấp lánh, rõ ràng nhìn thanh tỉnh hơn so với hồi nãy không ít.

"Chú ơi."

Diệp Tang nhón mũi chân kéo góc áo khoác màu đen của anh, rung đùi đắc ý nói, "Chú không thể đi đánh nhau nha."

Đi họp phụ huynh, chứ không phải dẫn người đi đập nát trường học.

Ông chú kiêu ngạo trước mắt đang bắt chéo chân, một bộ dáng như "Lão tử là đệ nhất thiên hạ", thật sự làm người ta hoài nghi động cơ của anh.

Phỏng chừng còn chưa tới trường học đã bị người ta coi thành phần tử khủng bố mà bắt lại.

Thẩm Sơ Trần lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, động tác ngáp hơi dừng một cái, liếc mắt khinh bỉ tiểu gia hỏa một cái, cười nhạo: "Nhóc con quản rộng thật?"

Diệp Tang chậm rì bò đến trên người anh, cánh tay nhỏ trắng nõn như củ sen ôm chặt cổ đối phương.

Trên người của anh mang theo hương vị mát lạnh, khóe môi của anh cong lên một cái, nhanh chóng vươn tay tiếp được cô nhóc mềm mại kia, lười nhác kéo dài âm cuối, "Làm gì?"

"Chú đừng giết người được không nha......"

Tóc mái của Diệp Tang hơi xéo qua một bên, lộ ra khuôn mặt nhỏ ngoan ngoãn xinh đẹp, lay đối phương ngây thơ nói, "Sau này cháu mời chú ăn kẹo hồ lô ~"

Tiểu gia hỏa phồng quai hàm lên, mắt mèo sạch sẽ.

Tâm hồn của bé sạch sẽ như gương sáng.

Hoắc Nghiêu ba ba tuy rằng cũng không làm chuyện tốt, nhưng rất ít giết người. Thẩm Sơ Trần thì không giống.

Ông chú này từ sinh ra đến bây giờ, đều giao tiếp với Tử Thần, trên cơ bản kẻ nào cùng anh đối nghịch không một ai may mắn sống sót.

Khóe môi của Thẩm Sơ Trần run rẩy, có chút không thể tin tưởng được mà chỉ vào bản thân mình, "Cháu?"

"Muốn mời chú ăn kẹo hồ lô?"

Ha.

Anh đường đường là một đại lão giết người không chớp mắt, thế mà bị một con nhóc mời ăn kẹo hồ lô?

"Cháu đang đùa chú à."

Thẩm Sơ Trần chọc cái trán của bé, hơi cười nhạo, "Chuyện không làm được là không có khả năng, đời này đều không thể."

Vai ác không làm chuyện ác thì sao còn gọi là vai ác?

Con nhóc này mơ đẹp thật.

Diệp Tang rung đùi đắc ý ngây ngô khẳng định nói, "Chú nhất định chưa hiểu việc đời."

"......"

Thẩm Sơ Trần có chút cười không nổi, anh hơi cúi người định tình nhìn cô nhóc, cong khóe môi ngoài cười nhưng trong không cười, "Cháu nói ai chưa hiểu việc đời?"

Diệp Tang rụt cổ, kiên cường phun ra một chữ: "Chú."

Thẩm Sơ Trần híp đôi mắt, "Chú? Tại sao chú lại chưa hiểu việc đời?"

Anh nói như thế nào ở bên ngoài cũng là đại lão làm người nghe tiếng sợ vỡ mật, bây giờ thế nhưng lại bị một con nhóc nói là chưa hiểu việc đời.

Chuyện này Thẩm Sơ Trần có thể nhịn sao?

Diệp Tang cũng nhìn chằm chằm anh, cặp mắt mèo to cong lên, thanh âm mềm mại: "Vậy chú từng ăn kẹo hồ lô sao?"

Thẩm Sơ Trần hơi cười lạnh, có chút khinh thường. "Lão tử sao có thể sẽ ăn thứ ấu trĩ như vậy."

Có sơn hào hải vị gì mà anh chưa ăn qua, sao có thể hiếm lạ một cây kẹo hồ lô.

Tiểu gia hỏa cười ngọt ngào, cơ thể mềm mại nhào tới, nhẹ giọng nói, "Vậy chờ đến cuối tuần chú tới tìm Tang Tang được không. Cháu dẫn chú đi ăn đồ ngon ~"

Bị cô nhóc này nhào vào lòng, nên thân thể anh hơi cứng đờ, vươn tay ôm lấy cục bột mềm mại kia, lời nói ngọt ngào còn dừng ở bên tai, vẻ mặt của Thẩm Sơ Trần bỗng nhiên mềm khó đến mức có thể phát hiện, ngoài miệng lại nói, "Cuối tuần?"

"Là cuối tuần này" Tiểu gia hỏa gật đầu, khuôn mặt nhỏ hơi nghiêng, "Tang Tang dẫn chú đi ra ngoài chơi nha."

Nguyên bản cho rằng Thẩm Sơ Trần sẽ mạnh miệng từ chối một hồi, không nghĩ tới lần này anh lại sảng khoái đồng ý nhanh chóng, anh cười cong đôi mắt đào hoa, rất có hứng thú mà đáp ứng, "Được."

Đây vẫn là lần đầu tiên anh được mời, mà không phải tránh còn không kịp. Loại trải nghiệm mới này làm cho Thẩm Sơ Trần cũng không khỏi có vài phần hứng thú.

Tài xế ngồi ở phía trước cong khóe miệng. Hai quỷ ấu trĩ này thật đúng là một cái dám nói, một cái dám nghe.

Sau khi Thẩm Sơ Trần xuống xe một tay đút túi quần, không hề có trách nhiệm khi làm cha, nhấc chân bước về phía văn phòng giáo viên.

Diệp Tang ủy khuất dậm chân tại chỗ.

Cẩu thúc thúc!!

Vẻ mặt vô cùng đáng thương kia làm trợ lý Triệu ngồi ở trong xe Rolls-Royce xem đến đau lòng không chịu được.

Cậu ngoài miệng lẩm bẩm, "Thẩm gia chủ này làm sao thế? Đưa tiểu tiểu thư của chúng ta tới trường học thì không nói, không thấy được đứa nhỏ này chân ngắn hay sao? Không biết ôm nữa."

"Boss......"

Dừng một chút, trợ lý Triệu nhìn về phía sau liền thấy được vẻ mặt âm trầm như muốn giết người của tổng tài nhà mình, hơi lấy hết can đảm nói, "Ngài thật không muốn đi xuống xem hả?"

...... Khuê nữ bị bắt cóc thì làm sao bây giờ?

Tục ngữ nói rất đúng, chó săn của vai ác cũng đều là tiểu vai ác.

Trợ lý Triệu bởi vì đi theo Hoắc Nghiêu thời gian dài, tâm địa luyện thành cứng rắn, đã sớm quên tư vị đau lòng là như thế nào.

Anh lẩm bẩm, "Thật đúng là khỏi nói, lúc tiểu tiểu thư ở văn phòng tổng tài khiến cho tôi nhìn mềm lòng không chịu được."

"Thẩm gia chủ cũng đã cùng tiểu tiểu thư ở chung cả đêm, vạn nhất nếu bồi dưỡng ra cảm tình thì làm sao bây giờ?"

Trợ lý Triệu nói chưa dứt lời, vừa nói Hoắc Nghiêu tức khắc liền có chút ngồi không yên.

"Ai......" Trợ lý Triệu tiếp tục thở ngắn than dài, "Vốn dĩ tính tình của boss cũng không có vui vẻ hòa đồng như Thẩm gia chủ, nói như thế nào người khác nhìn thấy người kia cũng là cười, ngài thì khen ngược."

"Lạnh cái mặt, con nít nó thấy chỉ sợ đều có thể bị dọa khóc."

Cậu càng nói tiếp, sắc mặt của Hoắc Nghiêu càng lạnh.

Thẳng cho đến cuối cùng, đối phương không thể nhịn được nữa nói, "Tôi thấy bên Châu Phi đang thiếu người."

"Nói như thế nào thì cậu cũng tốt nghiệp ở trường danh giáo, làm ở Hoắc gia lâu như vậy, chút việc nhỏ như đào quặng cũng không tốn nhiều công sức nhỉ?"

Hoắc Nghiêu ngoài cười nhưng trong không cười: "Tôi thấy cậu đi là thích hợp nhất."

"......"

Trợ lý Triệu bị lời này làm cho cả người đều không tốt.

Hoắc Nghiêu thật đúng là lần đầu tiên nói nhiều với cậu như vậy. Kết quả nội dung này thật con mẹ nó một chữ cậu cũng không thích nghe!!

......

Rốt cuộc làm tên lảm nhảm này ngậm miệng lại, anh bình tĩnh lại sau đó ngước mắt nhàn nhạt nhìn về phía Diệp Tang từ cửa sổ xe. Bộ dáng lãnh đạm kia, không hề có ý muốn đi xuống bế tiểu gia hỏa lên.

Hoắc Nghiêu hơi nhấp môi mỏng, nhìn bên ngoài cửa sổ xe có chút thất thần mà nghĩ.

Nếu không ai ôm con nhóc ngu xuẩn này, trong chốc lát anh sẽ miễn cưỡng đi xuống ôm một chút cũng được.

Kết quả.

Ý tưởng này vừa mới toát ra, anh liền trơ mắt nhìn Thẩm Sơ Trần đã đi nửa đường rồi lại quay về.

Tâm thái của Hoắc Nghiêu có chút lạnh: "......"

Ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn chằm chằm Thẩm Sơ Trần.

Ngươi mẹ nó đi rồi còn trở lại làm gì?

~~~~~~~~~~~~~~~
#KlaraHa1314

Link Wordpress: https://coxanhh.wordpress.com

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net