Chương 103: Mấy đứa trẻ hư hỏng đánh nhau.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by: KlaraHa1314

~~~~~~~~~~~~~~~


Diệp Niên Niên thấy Triệu Viên còn dám trừng Diệp Tang, tức khắc tức giận mắt trợn trắng, "Nhìn cái gì mà nhìn? Người phụ nữ của tao để cho mày xem?"

Cô giáo Lưu: "......"

Mấy nhóc quậy này thật đúng là thiếu đánh.

Cô giáo Lưu hơi đỡ trán thở dài, vẫy tay với Diệp Tang, thanh âm ôn nhu, "Tang Tang ngoan đến đây."

"Tới chỗ cô này."

Diệp Tang nhào vào trong lòng ngực của cô giáo Lưu, cảm giác được cái ôm ấm áp của cô, mắt mèo tích đầy nước mắt lập tức hóa thành chuỗi lăn xuống.

"Mẹ......"

"Tang Tang nhớ mẹ ......"

Cô nhóc thút tha thút thít đáp, đầu nhỏ chôn ở trong lòng ngực của cô giáo, quả thực làm cô giáo Lưu tâm đều nát.

"Bảo bối đừng khóc, cô giáo ở đây, đừng khóc."

Cô luống cuống tay chân lau nước mắt giúp bé, biết cô bé này thật sự ủy khuất.

Tiểu gia hỏa nắm lấy quần áo của cô, hít hít cái mũi, rốt cuộc không có khóc ra tiếng nữa.

Cô giáo Lưu biết cô bé này rất dễ dỗ, thấy bé không có khóc tiếp, lập tức hơi nhẹ nhàng thở ra.

Cô đứng lên, nhìn ba đứa nhóc đánh nhau mặt mũi bầm dập trước mắt, quả thực hận sắt không thành thép, "Mấy đứa tuyệt đối là học sinh kém nhất lớp này!"

Diệp Niên Niên lẩm bẩm, "Cô ơi, chờ sau này tụi con tốt nghiệp, cô sẽ lại dạy mấy đứa học sinh kém khác."

Suốt ngày lặp đi lặp lại, dây dưa không xong.

Cô giáo Lưu trừng cậu một cái.

"Đi thôi."

Cô hít sâu một hơi, đưa bốn đứa nhóc này đến văn phòng giáo viên, "Đánh nhau thì thôi, thế nhưng còn đều học sinh cùng lớp."

"Diệp Niên Niên, Tô Thụy Thụy. Hai đứa giỏi thật!"

Hai đứa nhóc này ngày thường ở trong lớp cũng không ai quản, bây giờ lại không biết tại sao lại đánh nhau với Triệu Viên.

Nhìn thấy bọn họ, cô giáo Lưu phản xạ có điều kiện mà đau đầu.

Đầu ngón tay mềm mại của cô nắm lấy móng vuốt nhỏ của cô nhóc dẫn đầu đi ở phía trước, dư lại ba người liếc nhau, ai cũng không nhường ai.

Triệu Viên đáy lòng căm giận bất bình, vì thế ỷ vào lớn lên béo, trực tiếp đẩy Diệp Niên Niên vào góc tường.

Tô Thụy Thụy vội vàng đẩy Triệu Viên ra.

Nhìn Triệu Viên hung hăng đâm vào trên tường, Diệp Niên Niên hơi giật mình, cảm thấy nếu cậu bị đụng vào phỏng chừng có thể bị đè dẹp lép.

Cậu đô đô miệng, có chút giận, trực tiếp một chân đá vào mông của Triệu Viên.

......

Chờ bọn họ dọc theo đường đi ngươi đánh ta một cái, ta đá ngươi một chân cũng vừa lúc tới văn phòng giáo viên, ba cậu nhóc nhìn như thế nào đều cực kỳ chật vật bất kham.

Cô giáo Lưu vừa mới đem người đưa tới văn phòng, cô giáo Hứa đang nói chuyện với mẹ Triệu thoáng nhìn Triệu Viên bị đánh đến mặt mũi bầm dập, mắt đẹp chợt trừng lớn.

"Đây là như thế nào?" Người phụ nữ hét lên một tiếng.

Một bước nhanh chóng xông lên trước, trái phải nhìn xem khuôn mặt bụ bẫm của Triệu Viên mà đau lòng đến không nhịn được.

Cô giáo Lưu xấu hổ cười một tiếng, thấy phụ huynh của mấy đứa nhóc này đều ở đây nên lập tức nhẹ giọng giải thích nói: "Bọn trẻ chỉ giỡn......"

Mấy đứa con nít đánh nhau, bọn họ còn dám nói sao?

Cha Triệu đứng lên, nhìn thấy vết thương trên mặt của con trai bảo bối nhà mình, nhíu mày không vui nói: "Cái gì kêu là bọn nhỏ giỡn? Con trai của tôi đều bị đánh thành như vậy. Cô nói cho tôi đây là tụi nhỏ giỡn?"

Ông ta tức giận trừng mắt nhìn đám người Diệp Tang, lạnh giọng chất vấn.

Dưới ánh mắt tử vong chết người của cha ruột nhà mình, Diệp Niên Niên cứng cổ nói: "Cái này không gọi là đánh nhau!"

Tô Thụy Thụy cũng hấp hối giãy giụa nói, "Đúng! Cái này rõ ràng là tụi con đơn phương đánh tên mập chết tiệt này!"

Cô giáo Lưu: "......"

Cô nhịn không được bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Tụi nhỏ bây giờ đều làm sao vậy?

"Mày......"

Mẹ Triệu ôm lấy con trai, tức giận đến mắt trợn lên, "Thằng nhóc này tại sao có thể nói như vậy?"

"Ba mày sao có thể dạy ra đứa không giáo dưỡng như mày......"

Đầu ngón tay của bà run rẩy chỉ trích, còn chưa nói xong, cha Diệp ngồi ở trên sô pha sắc mặt cũng lạnh xuống.

Diệp gia của bọn họ là dòng dõi thư hương, Diệp Niên Niên tuổi này đang là tuổi nhỏ bướng bỉnh, nhưng cũng không phải là đứa trẻ không biết trái phải.

Khi nghe được con trai nhà mình đánh nhau, cha Diệp thật đúng là không hoài nghi con trai mình là người gây sự trước.

"Triệu phu nhân."

Cha Diệp dẫn đầu lạnh mặt, "Bọn nhỏ đánh nhau, liền tính là bênh vực người mình cũng phải hỏi rõ chuyện trước sau chứ?"

"Một câu không giáo dưỡng này của bà, tôi thật đúng là không thấy được gia giáo của Triệu gia các ngươi ở chỗ nào."

Mẹ Triệu nhìn thấy là Diệp gia gia chủ, nguyên bản khẩu khí kiêu ngạo không khỏi dần dần tắt.

Triệu gia tuy rằng ỷ vào khu mỏ Diêm Thành mới có chút địa vị như bây giờ, nhưng theo như lời Hoắc Nghiêu nói, rốt cuộc là của quốc gia quy hoạch, bọn họ căn bản là không dám khai thác. Nếu dám động vậy chính là tự tìm đường chết.

Cha Triệu hơi nhăn mày, ông ta đương nhiên biết mấy đứa trẻ ở nhà trẻ này đều phi phú tức quý, cha mẹ bọn họ trên cơ bản không một cái nào là thiện tra.

"Kia nó......" Mẹ Triệu không phục, vươn một bàn tay chỉ về phía Tô Thụy Thụy, kết quả cái miệng nhỏ của đối phương bẹp một cái, oa một tiếng bổ nhào vào lòng ngực của cha ruột nhà mình, lên án nói: "Bà ta khi dễ con!"

Cha Tô chịu đựng xúc động muốn đánh thằng nhóc này một trận, mày kiếm hơi nhếch lên, trừng lại mẹ Triệu.

Tô gia tại thượng lưu thế gia cũng coi như là nhân vật có uy tín danh dự, mẹ Triệu nhìn thấy là cha Tô, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Bà ta cắn khóe môi, biết đạo lý là phải kiếm quả hồng mềm mà niết, lập tức liền đem ánh mắt phóng tới trên người Diệp Tang.

Tiểu gia hỏa nhìn là biết vừa khóc xong, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn mang theo vài vệt đỏ nhìn phá lệ rõ ràng.

Thẩm Sơ Trần bị giáo viên lải nhải mơ màng sắp ngủ lười nhác dựa vào trên sô pha, đem một quyển tạp chí che ở trên mặt, một bộ dáng không để ý đến chuyện bên ngoài.

Anh đang ngủ ngon, kết quả đột nhiên không kịp phòng ngừa bị một tiểu gia hỏa nhào vào lòng ngực.

Thẩm Sơ Trần hơi nhấc mí mắt, ôm nhóc con kia, ngáp một cái muốn ngủ tiếp.

Kết quả ý niệm này còn không có thành hiện thực, liền nghe được một giọng nữ chói tai vang lên.

"Viên Viên nhà tôi cũng không thể bị đánh không minh bạch như vậy chứ?"

Mẹ Triệu bóp giọng nói, mày liễu dựng ngược ôm Triệu Viên hỏi: "Tại sao tụi con lại đánh nhau?"

Đánh nhau rồi?

Thẩm Sơ Trần lười nhác xốc lên mí mắt, nghe được lời này giữa mày hung hăng nhảy.

Nguyên bản anh còn lười biếng không xương cốt đột nhiên từ trên sô pha ngồi dậy, hiện giờ cặp mắt đào hoa lạnh lẽo kia hơi nhếch, nhìn về phía mẹ Triệu, ánh mắt làm người có chút không rét mà run.

Mẹ Triệu âm thầm véo lòng bàn tay, thầm nghĩ.

Cũng không biết là tên này từ trong xó xỉnh nào ra tới, bà ta sợ cái gì chứ. 

Người của Tô gia cùng Diệp gia bà ta đều gặp qua, nhưng người nam nhân trước mắt này đẹp thì đẹp thật, đáng tiếc giống như một tên tiểu bạch kiểm.

Thẩm Sơ Trần liếc mắt một cái liền thấy được mấy vết cào trên khuôn mặt của tiểu gia hỏa, mắt đào hoa xẹt qua một tia âm trầm hàn ý, anh cong khóe môi, cười nhạo hỏi: "Đánh nhau?"

Thanh âm của tiểu gia hỏa yếu ớt như ruồi muỗi, "Vâng......"

~~~~~~~~~~~~~~~~

#KlaraHa1314

Link Wordpress: https://coxanhh.wordpress.com

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net