Chương 137: Gian lận phong ba bảo táp (1).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~

Mí mắt của Mộ Sâm hơi giật giật, nghe được lời nói tào lao này của cô nhóc, lần đầu tiên hiểu được cái gì kêu là bí từ.

Mới sáng sớm, leo cây đào tổ chim?

Suy nghĩ của anh thoáng bình tĩnh lại một lát.

Từ từ.

Trọng điểm là đào tổ chim sao?

Trọng điểm là sao con nhóc này có thể leo lên được?!

Diệp Tang mềm như bông nằm trên cây không dám lộn xộn.

Thực hiển nhiên, cẩu ba ba trước mắt không muốn cứu mình xuống.

Nghĩ đến dưới cây còn có "Peppa" như hổ rình mồi, tiểu gia hỏa bẹp cái miệng nhỏ một cái, càng muốn khóc.

Người phụ nữ đứng phía dưới hơi nhướng mày, liếc nhìn nhóc con lười biếng nhác trên cây, chế nhạo: "Không ngờ anh còn có cả con gái."

"Lúc trước từ chối tôi sợ là vì con nhóc này chứ gì?"

Cô ta hất cằm, hung hăng hỏi: "Tôi lớn lên không xinh đẹp sao? Mộ Sâm, anh dựa vào cái gì mà chướng mắt tôi?"

"Nghĩ mình vẫn là thiên tài y học như trước kia sao?" Cô ta ghét bỏ liếc mắt nhìn anh, khịt mũi coi thường.

Mệt mình lúc trước còn từng thích tên này.

Cuối cùng, lại bị từ chối một cách tàn nhẫn.

Muốn nói không oán không hận khẳng định là giả.

Mộ Sâm nhìn cô ta một cái, nửa ngày hơi xốc mắt, rốt cuộc cười như không cười mà mở miệng: "Cô xinh đẹp?"

"Chìa khóa ba tệ một cái, cô xứng sao?" Anh chống cằm thích thú nói: "Cô có biết tôi đã nghĩ đến điều gì khi cô tỏ tình tôi không?"

Cô ta khinh thường cười lạnh, thầm nghĩ.

Còn không phải liếc mắt một cái nhìn trúng sắc đẹp của cô ta sao.

Kết quả Mộ Sâm hơi nhấc mí mắt lên, thờ ơ cười khẽ một tiếng, đọc từng chữ rõ ràng: "Tôi lúc ấy nhìn thấy cô......"

"Tôi thậm còn suy nghĩ kỹ đến thăm mộ cô thì mua hoa gì mới hợp rồi."

"......" Cô ta tức giận đến mức khuôn mặt gần như biến dạng.

Cô ta căm giận hất tay, biết rõ người này bắt đầu dỗi người rồi, mười người cũng không phải là đối thủ của anh ta.

Cô ta kiêu căng ngạo mạn hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, trước khi đi quăng một câu nói: "Mộ Sâm, anh chờ đó!"

......

Người phụ nữ kia rời đi, cuối cùng bên tai cũng đã thanh tĩnh không ít.

Mộ Sâm hít một hơi thật sâu.

Nói thật.

Anh tình nguyện đi viện nghiên cứu đối mặt với một đám ngốc kia, cũng không thèm ở lại đối mặt với nhãi ranh này.

"Nói đi." Anh lạnh lùng nhìn cô bé, "Sao lại tới đây đào tổ chim?"

Sáng sớm không đi học lại tới đây đào tổ chim?

Tưởng anh là thằng ngốc mà lừa sao?

Diệp Tang lười biếng nằm trên cây, lắc đầu lia lịa, đánh chết cũng không chịu nói thật,

"Bởi vì kích thích."

Đầu tiên là bị chó đuổi, sau lại bị heo rượt.

Bảo bảo năm tuổi bộ không cần mặt mũi sao?

"Tìm cái gì kích thích ở đây?" Mộ Sâm bị cái logic thần thánh của con nhóc này làm cho tức cười.

Tiểu gia hỏa căng da đầu ngây ngô nói, "Chỗ này có kích thích mà chú không thể tưởng tượng được."

Mộ Sâm: "......" Ok, I'm fine.

Anh không thể tưởng tượng được cái kích thích của con nít như nó.

Anh hít một hơi thật sâu, lạnh nhạt xoay người liền đi, không có ý định quan tâm đến đứa trẻ trên cây này.

Diệp Tang lắc lắc người, mắt thấy cẩu ba ba này muốn đi, bé theo bản năng thanh thúy mở miệng giữ lại, "Chú......"

Mộ Sâm hơi dừng lại.

Chỉ thấy cô nhóc nằm trên cây đáng thương như một chú chó con, thanh âm ngây ngô mềm mại lộ ra ủy khuất không nói nên lời, "... Đừng đi được không..."

"Peppa sẽ cắn cháu."

Mộ Sâm: "???"

Peppa là cái gì?

Mộ Sâm tuy rằng nghe không hiểu, nhưng sẽ không đi hỏi.

Làm như vậy sẽ chứng tỏ anh thiếu hiểu biết.

Anh nhìn tiểu gia hỏa trên cây, ánh mắt lãnh đạm, thờ ơ mà ném xuống một câu: "Chú kêu quản gia đưa cháu xuống."

Sau đó cũng không quay đầu ra khỏi sau núi.

Chỉ dư lại Diệp Tang đáng thương đối mặt với "Peppa" dưới cây.

*

Lăn lộn tới lui cũng mất nửa tiếng, lúc Diệp Tang tới trường học cũng đã muộn.

Trong tay còn cầm trứng gà chưa ăn xong hồi nãy, vì đã quá muộn nên Diệp Tang suy nghĩ một lúc rồi nhét trứng gà vào trong túi vải nhỏ.

Lúc bị đưa đến nhà trẻ, Diệp Tang vừa lúc gặp được Tô Thụy Thụy cũng đến trễ.

"Diệp Tang Tang."

Cậu nhóc nhảy nhót từ trên siêu xe đi xuống, đôi mắt hơi sáng lên, "Cậu cũng đi học trễ sao?"

Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn gật đầu, còn không có phản ứng khác đã bị Tô Thụy Thụy kéo chạy như điên vào nhà trẻ.

"Đến trễ sẽ bị cô giáo trách." Cậu lầm bầm rồi đi thẳng vào nhà trẻ.

Chờ tới cửa phòng học, hai đứa nhóc mới nhẹ nhàng thở ra.

Còn may không đến trễ.

Khi cả hai đến nơi, cô giáo Lưu cũng không nhanh không chậm đi vào phòng học.

Phía sau cô còn có một cô bé, có vẻ như là bạn học mới.

Tiểu gia hỏa hơi nhẹ nhàng thở ra, ôm chặt túi vải nhỏ của mình, tò mò nhìn lên bục giảng vài lần, chỉ thấy cô giáo Lưu hắng giọng, cười với bọn họ nói: "Các bảo bối, lớp chúng ta hôm nay có bạn học mới, các em có vui không?"

"Vui ~"

Các bạn nhỏ trong lớp đồng thanh trả lời, lác đác lưa thưa nghe hơi thiếu hứng thú.

Cô giáo Lưu xấu hổ cười một cái, biết mấy đứa nhóc nhà giàu này đều khó hầu hạ, bởi vậy mới xoa đầu Thẩm Dao, cười nói: "Bảo bối đừng để ý nha, đám nhóc này vì phải kiểm tra, nên mới không vui."

Thẩm Dao trong lòng khinh thường.

Cô bé mềm giọng, hơi hất cằm, "Con mới không cần bọn họ thích đâu."

Thực tốt.

Danh viện không cần bạn bè.

Cô giáo Lưu cười, chỉ chỗ ngồi bên cạnh góc, nói: "Vậy bảo bối ngồi ở cuối lớp được chứ?"

Chỗ xung quanh đều ngồi hết, cũng chỉ có cuối lớp là còn chỗ.

Đổi sang ngồi ở một nơi hẻo lánh như vậy đổi lại là những đứa trẻ khác chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng Thẩm Dao thì khác, bé thích yên tĩnh, không thích đám nhóc phiền phức trong lớp.

Vừa lúc cuối lớp không ai ngồi, bé vui vẻ ngồi một mình.

"Oa oa, oa oa ~" tiểu gia hỏa mở miệng, nhìn cậu nhóc lười biếng nằm trên bàn ngủ, vươn tay nhẹ nhàng chọc đối phương một chút.

"Chị kìa ~" bé thấp giọng nhắc nhở.

Đổi lại là một ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Ngôn An.

Diệp Niên Niên ở bên cạnh thấy thế cũng kéo ghế lại đây, lén tiến đến trước mặt Ngôn An, hỏi: "Người anh em, hôm nay kiểm tra, chúng ta cùng chia sẻ đáp án nhé ~"

Diệp Tang: "?"

Chỉ thấy Tô Thụy Thụy cũng lại đây, cười hì hì nói, "Đều là anh em cả, cho cả đám chép bài một chút......"

Kết quả cậu còn chưa nói xong, Diệp Niên Niên thân là thư hương dòng dõi liền dẫu miệng, bất mãn nhìn Tô Thụy Thụy dùng từ.

Cậu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Cái gì kêu là chép bài? Cậu nghiêm túc một chút được không? Chúng ta gọi đây là tham khảo đáp án!"

Chùm tóc của cô nhóc gục xuống dưới, vẻ mặt càng mê mang.

Hai ngày không đi học mà thôi.

Mấy người này rốt cuộc đã xảy ra cái gì?

Ba người thảo luận khí thế hừng hực, Diệp Tang yên lặng ôm chặt túi vải nhỏ của mình.

Rõ ràng là chuyện của bốn người, kết quả cuối cùng bé lại không xứng được nhắc tên.

"Kiểm tra là cái gì?"

Tiểu gia hỏa chưa hiểu việc đời liền nhẹ giọng hỏi.
~~~~~~~~~~~~~~~~
KlaraHa1314

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net