Chương 138: Gian lận phong ba bão táp (2).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~

"Cậu không biết sao?" Tô Thụy Thụy ở bên cạnh rất vui lòng giải đáp giúp bé, "Chính là ngày hôm qua cậu không đến, cô giáo nói chúng ta chuẩn bị có kiểm tra "Đến lúc phát điểm thì mang bài kiểm tra về sửa. Còn phải đưa phụ huynh ký tên."

Diệp Tang vừa nghe đến phụ huynh ký tên, bé nhớ tới ba cái cẩu ba ba của mình, tức khắc chùm tóc bất an mà nhếch lên.

Cô nhóc bất an mà hỏi: "Điểm không cao, sẽ bị tét mông sao."

Diệp Niên Niên hồi tưởng tới mình đã từng bị ba mẹ song kiếm hợp bích, trầm trọng gật đầu, cậu lấy thân phận là một người đã từng trải mà phân tích cho Diệp Tang: "Cậu có thể không chỉ bị tét mông, mà còn phải tiếp thu một trận xã hội chủ nghĩa phát xít."

Diệp Tang người trước đó không lâu mới vừa bị đánh mông: "......"

*

Cô giáo Lưu nhíu mày liễu, nhìn thấy mấy đứa nhóc quậy này tụ tập ngồi cùng nhau, không khỏi vỗ bàn, cao giọng mở miệng nói: "Tô Thụy Thụy, Diệp Niên Niên! Hai đứa đang làm gì?"

"Về chỗ hết cho cô, bắt đầu phát bài, các em chuẩn bị làm bài."

Cô cười nhẹ, sau khi tất cả bọn trẻ đã ngồi yên, cô khẽ hắng giọng và nói: "Nào, Thời gian kiểm tra là nửa giờ, đề khá đơn giản, tụi con tới nhà trẻ cũng một tháng rồi, đây là mấy đề có thể tự do phát huy."

Đám nhóc này không muốn kiểm tra nằm lăn ra bàn, chẳng có chút tinh thần nào.

Sau khi bài kiểm tra được phát không bao lâu, tiểu gia hỏa cũng đã ngồi có chút mơ màng sắp ngủ.

Lưu lão sư quét mắt nhìn đám củ cải nhỏ kia, chợt ngồi xuống bục giảng, nhàm chán lướt điện thoại.

......

Thừa dịp cô giáo không chú ý, Tô Thụy Thụy cùng Diệp Niên Niên nhìn nhau, hai người lặng lẽ truyền giấy.

Trong lúc này, Diệp Tang cũng mờ mịt nhìn hai người kia, truyền giấy rất trôi chảy, quả thực rất ăn ý.

Tiểu gia hỏa lắc đầu, nhìn câu hỏi cuối cùng với một ít câu hỏi phân tích thơ, cặp mắt mèo kia lập tức sáng lên.

Bé sẽ làm phần tìm từ trước!

Bé có thể làm được.

Cũng không biết là ai cho Diệp Tang tự tin như vậy, thậm chí còn cảm thấy ở phương diện ngữ văn mình rất có thiên phú.

Tiểu gia hỏa cúi đầu, nghiêm túc bắt đầu làm bài, Thẩm Ngôn An ở bên cạnh cũng dành ít thời gian nhìn tên ngốc này, phát hiện cô nhóc đang làm một bài toán khác.

Cô nhóc thật ra rất tự tin, tuyệt bút vung lên, đề sai một đống.

Thẩm Ngôn An giật giật khóe miệng, không thể nhịn được nữa mà nói với cô bé, "Em làm sai hết rồi rồi."

Đầu ngón tay của cậu nhẹ nhàng chỉ bài kiểm tra, "Này, cái này bằng mười tám, còn cái này là bảy."

"Đây là nhân chia, không phải cộng trừ."

Thực rõ ràng, tiểu gia hỏa trước mặt chưa học qua phép nhân chia.

Nhưng mà, Diệp Tang cũng không nghe.

Cậu nhóc nhìn chằm chằm gương mặt trẻ con của Diệp Tang, cùng với sự tự tin đặt bút kia, hồi lâu Thẩm Ngôn An mới hỏi: "Khi em làm bài, là Rejoice cho em tự tin hả?"

# dùng Rejoice, tự tin khoe cá tính #

Hai người cứ đối diện với nhau như vậy, Diệp Niên Niên ngồi bên cạnh đã làm xong bài kiểm tra, khẽ truyền bài cho Diệp Tang như hiến vật quý, thấp giọng nói: "Diệp Tang Tang ~ bài thi của tớ cho cậu tham khảo nè ~"

Thẩm Ngôn An nhìn cậu một cái, kết luận.

Đây chính là chân ái.

Bất quá, Tô Thụy Thụy ở bên kia cũng không cam lòng yếu thế mà truyền tới, nói: "Tham khảo tớ nè ~ trước đây tớ là hạng nhất trong lớp ~~"

Diệp Niên Niên nóng nảy: "Hạng nhất thì sao? Còn không phải là cao hơn tớ hai điểm sao?"

"Tang Tang nói thích bài của tớ nhất."

Bị bắt thích, Diệp Tang: "......"

Bé không phải, bé không có.

Tô Thụy Thụy cũng không phục rống lên, "Cậu đánh rắm, Diệp Tang Tang rõ ràng thích bài của tớ nhất."

"Cậu cũng không tự xem lại xem mình viết cái quái gì."

Diệp Niên Niên cũng nổi giận, "Bò. Nhìn thơ và bố cục vớ vẩn của cậu, còn mặt mũi nào nói tớ?"

Cậu nhóc tức giận đứng dậy khỏi ghế.

Cậu dẩu miệng, cuối cùng không thể nhịn được nữa thốt ra, "Mưa nhỏ tí tách rơi, tí tách, tí tách, tí tách, tí tách tí tách......"

"Cái gì vậy? Nhà cậu mới là mưa tí tách rơi không ngừng? Không biết đổi từ hay sao?"

Tô Thụy Thụy đỏ mặt lên: "......" Cậu hận.

Hai đứa nhỏ tức giận đến nỗi không hạ giọng, nên cả lớp nghe được cuộc đối thoại thần kỳ của bọn họ.

Cô giáo bên cạnh đang nằm trên bục giảng cười điên rồi.

Tô Thụy Thụy hít một hơi thật sâu, cảm thấy bị mất mặt, vì thế không quan tâm mắng lại, "Vậy còn cậu? Bài thơ rắm chó của cậu cũng kêu là thơ à?? Lê hoa áp hải đường, nhất chi hồng hạnh xuất tường? Giáo viên ngữ văn của cậu chắc cũng muốn đội mồ sống dậy quá!!"

Cô giáo Lưu: "......"

"......" Diệp Niên Niên cảm giác mình bị vũ nhục.

Cậu hấp hối giãy giụa, "Cái này gọi là nghệ thuật, cậu hiểu cái cây búa."

Tô Thụy Thụy cũng nói: "Còn của tớ kêu là điệp từ, cậu thì biết cái gì."

Thực tốt.

Hai người ai cũng cho là mình đúng, chỉ vì một bài kiểm tra mà cãi nhau.

Cô giáo khống chế được khóe miệng muốn giật giật, cô sắp bị hai tên nhóc này chọc cười đến phát điên rồi.

"Khụ khụ." Cô giáo Lưu hắng giọng, ý bảo bọn họ yên lặng một chút, "Tụi con đang kiểm tra, còn dám truyền bài thi?"

"Tụi con không biết hành vi này là giúp bạn học gian lận sao?"

Tô Thụy Thụy cố chấp nói, "Tụi con không có gian lận."

Cô giáo Lưu nhướng mày, "Vậy gọi là gì?"

Diệp Niên Niên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Đó gọi là tham khảo với cho mượn!"

Cô giáo Lưu: "......" Mấy thằng quỷ nhỏ này.

Thật đúng là sinh ra để chọc cười người khác mà.

Cô cầm lấy bài kiểm tra của hai đứa nhỏ, hơi nhướng mày cười hỏi: "Tụi con như vậy còn muốn đưa cho Diệp Tang người ta tham khảo?"

Cô giáo Lưu tinh tế nhìn một lần, sau đó không nhịn xuống phụt cười một cái, chỉ vào bài kiểm tra, "Câu cuối là yêu cầu viết thơ, cho tụi con tự do phát huy, nói to cho cô nghe, tụi con viết về cái gì vậy?"

Hai cậu nhóc liếc nhau.

Câu cuối là tự do làm thơ, bọn họ lại không biết phải viết như thế nào, chỉ có thể "Văn chương hợp thành một" một chút.

Hai người không cao hứng bẹp miệng, "Làm sao vậy cô?"

Không phải nói là tự do phát huy sao?

Đương nhiên là viết như thế nào cũng được.

Mấy đứa nhóc bình thường chắc còn không ghép vần được như bọn họ đâu.

Cô giáo Lưu đem bài kiểm tra đưa cho bọn họ, ý bảo hai cậu đọc lại câu trả lời "Được chia sẻ" của chúng, "Nào, bảo bối. Đọc đáp án của tụi con ra, cho mấy bạn khác cũng trông thấy việc đời."

Giọng điệu chế nhạo của cô không chút nào che dấu.

"......" Tô Thụy Thụy cùng Diệp Niên Niên liếc nhau, hơi nhăn mày lại, bị cô giáo ép buộc, bọn họ đành phải không tình nguyện dạ một tiếng. Hai người kẻ xướng người hoạ vô lực mở miệng nói:

Diệp Niên Niên rung đùi đắc ý nói:

"Cao thủ ở dân gian......"

"...... Thất thủ ở âm phủ."

"Linh hồn sau khi chết."

Tô Thụy Thụy chậm chạp nói tiếp, "...... Anh em bay lên trời."

"Lên trời tất thăng thiên."

~~~~~~~~~~~~~~~~
KlaraHa1314

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net