Chương 14: Không cần cắn Tang Tang.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe được nhà mình thân cha âm trắc trắc nói câu kia -- "Kẻ nào cùng ta đối nghịch đều phải chết" Tiểu Diệp Tang không khỏi trừu trừu khóe môi, thật cẩn thận hô hấp trốn ở phía sau cánh cửa, đáy lòng lo sợ bất an.

-- biết được bí mật của ba ba có thể bị diệt khẩu hay không.

Mắt mèo của Tiểu gia hỏa mơ hồ nhìn người kia bị đánh đến vỡ đầu chảy máu, hơi thở gần như thoi thóp, đáy lòng hơi hơi căng chặt.

Chính là chú kia......

Rất đáng thương nha.

Chó con ở phía sau gấp đến nỗi xoay quanh.

Đây là chính là chú ruột của nam chủ Đoạn Cận Diễn, đang bị thân cha của Tang Tang đánh chết, vậy cô nhóc cùng nam chủ sẽ chính thức kết thành thù.

Vì thế một tiếng trống đánh mạnh làm tinh thần chó con hăng hái thêm, liền cắn cái đuôi ở phía sau áo ngủ của cô bé, thẳng kêu lên gâu gâu.

Ngu ngốc.

Mau phản ứng lại a!!

Diệp Tang núp ở sau cử nhận thấy được cái đuôi nhỏ của chính mình bị cắn, thân thể đang ngồi xổm nháy mắt liền cứng đờ.

Tiểu gia hỏa theo bản năng muốn bắt lấy cái đuôi phía sau, không nghĩ tới chó con cắn càng chặt.

"Ô......" Mắt mèo của Diệp Tang trợn to, đáy mắt ngưng tụ một chút nước mắt, bé che lại cái đuôi ngao ô một tiếng liền khóc, "Không cần cắn đuôi của Tang Tang."

Chó con tiếp tục cắn cái đuôi của cô nhóc: "Uông"

Không bỏ không bỏ không bỏ.

"Ô ô ô" tiếng khóc non nớt nức nở vang lên, tiểu gia hỏa nước mắt tựa như đê vỡ tuôn ra, cô bé ủy khuất ba ba lung tung từ trên mặt đất bò dậy, theo bản năng muốn đi tìm Hoắc Nghiêu tìm kiếm cảm giác an toàn, "Ba ba......"

"Chó hư."

Cô nhóc tựa như pháo nhỏ thất tha thất thểu bổ nhào vào trong lòng ngực Hoắc Nghiêu, hai mắt đẫm lệ cọ lung tung trên ống tay áo của nam nhân, thanh âm non nớt khóc nức nở, "Ô ô ô, không cần cắn Tang Tang."

Cấp dưới: "......"

Vừa rồi là cái gì vừa chạy tới?

Trợ lý Triệu: "......"

Khóe miệng của cậu vừa kéo, không thể tưởng tượng được mà nhìn về phía Diệp Tang.

Tiểu tiểu thư?!

Nguyên bản Hoắc Nghiêu khí tràng lạnh băng đang lười biếng dựa vào ghế, kết quả giây tiếp theo đột nhiên không kịp phòng ngừa bị cô bé mềm mụp hương sữa nào vào lòng ngực.

Biểu tình âm lãnh trên mặt anh chợt một khắc cứng đờ.

Gân xanh trên thái dương của nan nhân nhảy nhảy, nhìn áo sơmi trắng bị làm dơ, tức khắc có chút ghét bỏ đem cánh tay rút ra, mắt lạnh nhìn bé, mắt mị lớn lên có chút nguy hiểm, "Ai mang con tới đây?"

Diệp Tang không hé răng, ủy khuất ba ba nắm chặt cái đuôi lông xù xù phía sau.

Mắt liền muốn khóc lần nữa, đáy lòng Hoắc Nghiêu căng thẳng.

Nam nhân hơi hơi nhếch khóe môi, động tác cứng đờ lung tung lau nước mắt cho Diệp Tang, bên tai rốt cuộc an tĩnh lại, Hoắc Nghiêu lạnh lạnh nhìn chăm chú vào cô nhóc, ngữ khí phá lệ lạnh nhạt: "Con tới đây làm cái gì?"

Tiểu gia hỏa này là vào bằng cách nào?

Còn có......

Con nhóc này vừa rồi có nhìn thấy cái gì không?

Có sợ hay không......

Có chuyện ác nào mà Hoắc Nghiêu không dám làm, bởi vì sự xuất hiện của tiện nghi con gái, làm anh cảm thấy có vài phần hoảng loạn không biết làm sao.

Tiểu gia hỏa thút tha thút thít khóc đủ rồi, khuôn mặt nhỏ cọ cọ anh, giọng nói non nớt còn pha thêm chút giọng mũi, "Ba ba."

"Ba ba không cần giết chú này được không?"

Đầu ngón tay của Diệp Tang nắm chặt cổ tay áo của anh, mắt trông mong ngẩng khuôn mặt nhỏ, mắt mèo to tròn nhìn tràn đầy vẻ vô hại cùng trong suốt.

Hoắc Nghiêu nghe vậy thanh âm lạnh lạnh, "Con đang giúp hắn cầu tình?"

Anh cúi đầu mặt vô biểu tình nhìn bé một cái.

Sắc mặt của anh ở trong bóng tối không hiện bất cứ vẻ buồn vui nào.

Chính mình sẽ vì một đứa bé mà khuất phục?

A.

Vui đùa cái gì vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net