Chương 152: Mộ cẩu bực bội.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~

Thẩm Sơ Trần nheo lại đôi mắt đào hoa, liếc về phía Mộ Sâm, cười như không cười: "Nhìn cái gì mà nhìn? Khuê nữ của tôi là người mà cậu có thể nhìn sao?"

Một khi mở miệng liền như ăn phải thuốc nổ.

Đều là vai ác nổi tiếng trên thế giới, Mộ Sâm lại sao có thể quan tâm Thẩm Sơ Trần nói cái gì.

Anh hơi nhướng mày, "Con gái?"

Mộ Sâm bình tĩnh nhìn về phía anh, "Tôi nhớ rõ bên cạnh cậu cái gì cũng không có, thì từ đâu ra con gái?"

Thẩm Sơ Trần ôm sát bánh bao nhỏ trong lòng ngực, khẽ nheo lại đôi mắt đào hoa, "Con gái của lão tử, cần tôi đem giấy xét nghiệm ADN cho cậu xem không?"

Nghe giọng điệu của anh, Mộ Sâm liền biết chắc chắn là con ruột không thể nghi ngờ.

Tin này đột nhiên làm anh cảm thấy thực khó chịu.

Tuy rằng anh cũng không biết là khó chịu chỗ nào.

Mộ Sâm từ trước đến nay đều độc miệng, lúc này đối với kẻ thù kiếp trước lại càng phát huy tài năng tới đỉnh điểm.

Anh cười như không cười hỏi, "Tôi nhớ rõ lúc trước cậu không phải thề son sắt nói, dù cho có nhảy lầu, có chết đói, cũng tuyệt đối sẽ không có con?"

Bây giờ là gì?

Ai có thể tưởng tượng được rằng một người đàn ông ác liệt như Thẩm Sơ Trần cuối cùng lại thua một cô gái nhỏ.

Diệp Niên Niên hơi rụt cổ, nói thực.

Cậu có bóng ma tâm lý với Thẩm Sơ Trần.

Nhớ năm đó, khi không có Diệp Tang Tang, quan hệ giữa Thẩm Sơ Trần với Hoắc Nghiêu vẫn không tồi.

Năm cậu 4 tuổi là cái tuổi nghịch ngợm nhất, Diệp Niên Niên thực bất hạnh gặp phải hai đại vai ác làm người ta thấy sợ lại không có lương tâm này.

Khi đó cậu cũng còn non chưa hiểu chuyện.

Suốt ngày ảo tưởng tự cho mình là nhất, không sợ trời không sợ đất.

Sau đó bị một trận xã hội chủ nghĩa trong tay hai người bọn họ.

Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Diệp Niên Niên bụm mặt, không dám nói nhiều.

Ô ô ô.

Các ba ba của Diệp Tang Tang đều không phải là người.

Đó đều là một đám ma quỷ!!

Thẩm Sơ Trần lại nghiễm nhiên thích thú, cậu cười tủm tỉm nhéo gò má mềm mại của tiểu gia hỏa, lười biếng lên tiếng, "Lão tử vui."

Anh cưng nhóc con nhà mình.

Là loại muốn ngôi sao không dám đưa ánh trăng.

Mộ Sâm: "......"

Ổn.

Đây là ví dụ điển hình của việc sa đọa.

Anh đã từng là đại vai ác, sau lại thành ông bố bỉm sữa.

......

Mà lúc đó, người mới lên chức ông bố bỉm sữa Thẩm đại vai ác đang ôm cô nhóc vào trong ngực, bánh bao nhỏ ôm lên mềm mụp, mắt đào hoa khẽ cười cong lên.

Anh lười nhác lên tiếng nói, "Bây giờ tôi mang đưa con gái tôi đi, cậu không ý kiến chứ?"

Diệp Tang chớp mắt mèo, ngơ ngác nghiêng đầu.

Anh cười nhẹ một tiếng, giơ tay áp xuống chùm tóc đang dựng thẳng trên đỉnh đầu của tiểu gia hỏa, lẳng lặng nhìn về phía Mộ Sâm, trong đôi mắt đào hoa không có chút ý cười.

Mộ Sâm yên lặng nheo mắt lại, không có nhiều lời, cũng không nói nhiều, nhưng rõ ràng là không đồng ý.

Theo lý thuyết Thẩm Sơ Trần làm ba của tiểu gia hỏa này, anh không có lý do nào để ngăn cản anh ta.

Nếu là đổi là mấy ngày trước, Mộ Sâm khẳng định sẽ không chút do dự lựa chọn đem người đuổi đi.

Nhưng bây giờ.

Anh thế nhưng lại do dự một cách kỳ lạ.

Mộ Sâm khẽ nhướng mắt, thản nhiên nói, "Nhãi ranh này là Hoắc Nghiêu thả ở nhà tôi."

Ngụ ý chính là từ chối.

"Vậy nếu tôi muốn mang nó đi thì sao?"

Trợ lý Lưu ở phía sau Thẩm Sơ Trần nhìn boss nhà mình mà cười, một bộ dáng "Lãnh đạm nhìn sống chết, không phục thì nhịn", nháy mắt liền hiểu ý của đối phương.

Những vệ sĩ được đào tạo bài bản ở xung quanh lặng lẽ nhích lại gần bên cạnh, bầu không khí giương cung bạt kiếm lên.

Cha Tô với cha Diệp vốn đang ở bên cạnh xem trực tiếp giành trẻ phiên bản có đầu tư, bây giờ tinh thần có chút hoảng hốt.

Này, thế giới này làm sao vậy?

Cha của Diệp Tang không phải là Hoắc Nghiêu sao?

Còn Thẩm Sơ Trần là từ đâu nhảy ra?

Còn Mộ Sâm nữa.

Anh mẹ nó đường đường là một thiên chi kiêu tử, tốt xấu cũng từng là đại thần được viện nghiên cứu tôn thờ thiếu chút nữa đưa lên bàn thờ ngồi, đoạt con với người ta bộ coi được sao?

"Oa nga ~" Diệp Niên Niên kinh ngạc cảm thán một cách thiếu hiểu biết. "Bọn họ sắp đánh nhau sao?"

Tô Thụy Thụy rụt lại, có chút hưng phấn xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.

Diệp Niên Niên mắt sáng rực lên, "Con nhà giàu đúng là không giống nhau, cậu xem mấy người vệ sĩ phía sau Thẩm thúc thúc thật ngầu nha."

Không khí hai bên đều căng thẳng, thế nhưng mấy đứa nhóc lại tụ tập lại rất hào hứng, không nhận ra có chuyện gì.

Tô Thụy Thụy sờ hàm dưới, nghi vấn hỏi: "Cho nên Thẩm thúc thúc sẽ cởi áo sao? Tớ xem phim truyền hình mỗi lần đánh nhau đều như thế."

"Vậy, tại sao đánh nhau lại phải cởi áo?" Diệp Tang ngoan ngoãn ngồi trên ghế đẩu, hơi rướn người về phía trước, lắc lư đôi chân chân ngắn nhỏ, như cũ vẫn có chút khó hiểu.

Diệp Niên Niên trầm ngâm một lát, nghiêm trang nói: "Có lẽ bọn họ cảm thấy, lúc đánh nhau cởi quần thì hơi kỳ."

Tô Thụy Thụy như suy tư điều gì mà gật đầu: "...... Đúng thật, làm như vậy có chút xúc phạm."

Cha Diệp, cha Tô: "......" Bọn họ không quen biết này hai đứa mất mặt xấu hổ này

......

Đánh nhau đương nhiên là không đánh được.

Nhưng tóm lại Thẩm Sơ Trần cùng Mộ Sâm luôn là hai kẻ thù không đội trời chung với nhau, đều xem đối phương không vừa mắt.

"Tang Tang, lại đây với ba." Thẩm Sơ Trần ngồi xổm xuống, vẫy tay với Diệp Tang, sau khi bình tĩnh lại, khóe môi anh cong lên một nụ cười tự mãn.

Diệp Tang lắc cái đầu, lập tức tung ta tung tăng chạy qua, thân thể mềm mại áp tới trong lòng ngực Thẩm Sơ Trần, "Ba ba ~"

"Ừm......" Anh lười biếng đáp lại, đôi mắt đào hoa hơi nhướng lên, nhìn về phía Mộ Sâm cười như không cười, "Tang Tang muốn đi cùng ba hay là ở lại?"

Nghe cái giọng điệu thiếu đánh kia liền biết tên này tuyệt đối không có ý tốt gì.

Cô nhóc khoanh tay, đầu hơi cúi thấp, cái miệng nhỏ bẹp một cái, không có trả lời.

Thẩm Sơ Trần liếm môi, cười khẽ, "Về nhà với ba ba, ngày mai ba ba với Đoạn ca ca nhà con dẫn con đi công viên giải trí chơi được không?"

Đoạn ca ca......

Mộ Sâm cau mày.

Nhìn thấy mắt mèo của tiểu gia hỏa kia hơi tỏa sáng, anh liền có cảm giác không ổn.

Quả nhiên, Diệp Tang mềm như bông thò lại gần, ngây ngô nói, "Muốn...... Đi theo ba ba về nhà."

Ba ba số 3 dữ với bé quá.

Càng thích khi dễ bé.

Tiểu gia hỏa dẫu miệng, khó tránh khỏi có chút cáu kỉnh.

Ai mà không phải bảo bảo đâu.

Thẩm Sơ Trần nháy mắt vui sướng.

Anh khom lưng bế cô bé lên, khóe môi hơi cong lên, liếc nhìn Mộ Sâm, "Nhìn thấy không?"

"Con gái nhà tôi muốn đi theo tôi."

Mộ Sâm nhìn thấy cô nhóc nhào vào trong lòng ngực Thẩm Sơ Trần như là chim én bay về tổ, tâm tình của anh đột nhiên có chút không thoải mái.

Anh mím chặt môi mỏng, cuối cùng cũng không có cản bọn họ lại.

Diệp Niên Niên cùng Tô Thụy Thụy nhìn cô gái nhỏ rời đi, thấy bộ dạng ác liệt của Thẩm Sơ Trần, cả hai đều không dám tiến lên.

Diệp Niên Niên nhìn thấy sắc mặt đối phương âm trầm như vợ bị cướp, nhịn không được hỏi: "Chú ấy sao vậy?"

Tô Thụy Thụy cười tủm tỉm trả lời, "Chú ấy đang tức chú ấy đang tức chú ấy đang tức."

"......" Mộ Sâm mỉm cười.

Anh không tức.

Một đứa nhãi ranh mà thôi.

Nó đi rồi anh còn mừng vì được yên tĩnh đó.

Anh thật sự!!

Một, chút, cũng, không, tức.

(*Mộ chẻ chou, Thẩm chẻ chou:)))
~~~~~~~~~~~~~~~
KlaraHa1314

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net