Chương 170: Ba người cha oan gia ngõ hẹp (1).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mộ Sâm: "...... Chậc."

Anh hơi giật giật khóe miệng.

Thần con mẹ nó chuồng gà.

Xem ra là say không nhẹ.

Anh nhéo bánh bao nhỏ nói chuyện cũng không nổi trước mặt, hai mắt híp lại, cười như không cười lẩm bẩm tự nói, "Thêm một ly không?"

Không.

Này còn không phải một ly nữa.

Nhãi ranh là thể chất gì đây?

Tiểu gia hỏa choáng váng lắc đầu, sau đó không có tinh thần mà nằm vật ra trên bàn, cái miệng nhỏ vểnh lên khuôn mặt nhỏ hơi đỏ ửng.

-- đáng yêu thật.

Mộ Sâm cười nhạo một tiếng, không quan tâm cô nhóc nữa, thấy cô nhóc ngoan ngoãn nằm trên bàn không có làm yêu, vì thế tự rót một ly cho bản thân rồi từ từ uống.

"Chú......" Đầu của tiểu gia hỏa từ trên bàn đột nhiên ngẩng lên, hành động bất ngờ này làm Mộ Sâm sợ tới mức tay hơi run lên, rượu văng ra ngoài.

Anh khẽ giật mi, ngước mắt lên nhìn cô gái nhỏ.

Trực giác mách bảo anh.

Nếu tối nay anh cho nhãi ranh này uống say, liền khẳng định đêm nay sẽ không được yên ổn.

Mộ Sâm đau đầu đè lại huyệt thái dương, ý thức sâu sắc hối hận là như thế nào.

Đang yên đang lành anh chọc nhãi ranh này làm gì cơ chứ.

"Nhân gia muốn ăn bánh kem." Cặp mắt mèo mềm ấm mang theo vài phần hơi nước nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem không quá đẹp trên bàn, cố chấp nói.

Mộ Sâm: "......" Lúc này còn không quên được bánh kem.

Anh chậm rãi thở hắt ra, trên mặt cực kỳ bình tĩnh nói được, sau đó mặt không cảm xúc từ phòng bếp cầm dao gọt hoa quả ra.

Đừng nói.

Tư thế kia quả thực có chút dọa người.

......

Nếu là đổi là ngày thường, dựa theo tính cách co được dãn được của tiểu gia hỏa, khẳng định kẻ thức thời trang tuấn kiệt*, không dám nhiều lời.

(*Kẻ thức thời trang tuấn kiệt: Câu nói này thường được mọi người hiểu là người có khả năng thích ứng với tình thế, nhận rõ sự lên xuống của thời đại thì được xưng là anh hùng hào kiệt.)

Nhưng mà.

Nay đã khác xưa.

Cô nhóc lắc đầu, háo hức nhìn anh cắt bánh kem, một bên nâng má mềm như bông, một bên còn thấp giọng mở miệng, "Chú ơi ~"

"Ngươi muốn mưu hại nhân gia sao?"

Mộ Sâm: "......"

Tay nắm chặt dao gọt hoa quả của anh hơi run lên.

Anh lạnh mặt, liên tục tự nhủ rằng.

Không thể so đo với một nhãi ranh uống say.

Không thể, không thể.

Sau khi liên tục tự thôi miên bản thân vài lần, Mộ Sâm rốt cuộc bình tĩnh lại.

Các khớp ngón tay của anh rất cân đối, lông mày đôi mắt đẹp như họa, khi cắt bánh kem đúng là đẹp không thể tả

Anh cắt hai miếng, mặt lạnh đưa cho Diệp Tang, cố nén xúc động muốn bóp chết đối phương, nhàn nhạt nhét một miếng bánh vào miệng.

Mộ Sâm bị ngọt làm sặc một cái.

Tiểu gia hỏa nâng má, phạm vào vài giây hoa si, chợt dẩu cái miệng nhỏ lên.

Diệp Tang của hiện tại đã không còn là Diệp Tang của ngày xưa nữa.

Bé cũng không biết buổi sáng đã coi bộ phim truyền hình gì, một khi mở miệng đúng tiêu chuẩn của nhân vật phản diện.

"Toàn bộ Đế Đô sau 12 giờ chính là thiên hạ của ta." Tiểu gia hỏa hất cằm, mắt mèo tràn ngập men say, hét lên, "Ai dám đối nghịch với ta đều phải chết."

Mộ Sâm: "...... Ha hả." Những lời này kiếp trước anh đã nghe Hoắc Nghiêu nói qua không dưới ba lần.

Thật đúng là mẹ nó là mưa dầm thấm đất, làm cho đứa nhóc năm tuổi không khác gì kẻ điên.

Anh hít sâu một hơi, khịt mũi, châm chọc nói: "Sau 12 giờ còn không phải là thiên hạ của cháu sao, cháu không ngủ được người ta còn phải ngủ nữa."

Diệp Tang: "......"

Đối với câu nói của Mộ Sâm, Diệp · Ngạo Thiên · Tang không cao hứng phồng má lên.

"Hừ."

Bé bẹp cái miệng nhỏ, bắt đầu tức giận nhét bánh kem vào trong miệng.

Mộ Sâm nhìn thoáng qua một màn này, cũng không cản, bình tĩnh nhét thêm một miếng bánh kem vào trong miệng.

Anh bị ngọt hơi ho một tiếng, khóe môi nhẹ nhàng cong tâm tình lại rất không tồi.

Nhưng mà tối nay khẳng định không có khả năng yên ổn.

......

Khoảng 12 giờ tối, chuông điện thoại của Mộ Sâm vang lên.

Anh rũ mắt, nhìn thấy là Hoắc Nghiêu gọi tới, đáy lòng hơi trầm xuống, chịu đựng cảm xúc muốn tắt điện thoại, anh mím môi nhẹ nói: "Có việc?"

Hoắc Nghiêu: "Mở cửa."

"Tôi tới đón con gái tôi về."

Mộ Sâm: "......" Mẹ kiếp.

Tên chó này về khi nào vậy?

Bên Mộ Sâm trầm mặc thật lâu, làm Hoắc Nghiêu hơi híp mắt, chợt mặt không cảm xúc, đáy lòng âm u suy đoán nói, "Anh không phải là không muốn trả con tôi lại, đúng không?"

"......" Sắc mặt Mộ Sâm hơi tối sầm, phản xạ có điều kiện thề thốt phủ nhận, "Ai hiếm lạ nhãi ranh kia."

Anh mím môi, nhìn tiểu gia hỏa vùi đầu ăn bánh kem, áp xuống sự khó chịu cùng ngột ngạt trong lòng, gằn từng chữ một: "Tôi sẽ kêu quản gia mở cửa."

*

Trong xe, Hoắc Nghiêu cùng Thẩm Sơ Trần hơi nhìn nhau, từ giọng điệu gọi điện thoại, hai người đều nhận ra có chút không ổn.

Rốt cuộc bản chất của nhân loại là vậy.

Bọn họ đều quá mức hiểu biết lẫn nhau.

Lấy tính cách của Mộ Sâm, câu nói kia của anh ta rõ ràng chính là đang khẩu thị tâm phi.

Thẩm Sơ Trần ha một tiếng, lười biếng ngồi thẳng, híp đôi mắt đào hoa: "Hôm nay cần thiết phải mang con bé đi."

Nếu ở thêm mấy ngày, anh cùng Hoắc Nghiêu phỏng chừng đã sớm bị tiểu gia hỏa kia vứt đến chín tầng mây.

Hoắc Nghiêu không nói gì, nhưng rõ ràng cũng nghĩ như vậy.

......

Đoàn người hùng hổ chạy tới, Mộ quản gia khẽ ngáp một cái, gượng cười rồi dẫn họ vào phòng khách.

Bóng dáng một lớn một nhỏ đặc biệt dễ thấy.

Đặc biệt là Diệp Tang.

Chùm tóc kia dựng lên, mang theo lỗ tai mèo, phía sau còn có cái đuôi nhỏ bằng công nghệ cao đang phe phẩy.

Muốn không chú ý cũng khó.

Đã nửa tháng chưa được gặp con gái, nếu nói Hoắc Nghiêu không nhớ vậy tuyệt đối không có khả năng.

Chỉ là......

Trường hợp bây giờ thực sự làm cho anh cảm thấy như bị lừa tình.

Tiểu gia hỏa cúi đầu cũng không biết có người tới.

Bé bởi vì quá mức tức giận, lẩm bẩm một mình, mặt gần như vùi vào bánh kem.

Cố tình chỉ số thông minh của con nít vốn dĩ cũng không cao, uống say xong càng thêm ngốc nghếch.

Khuôn mặt nhỏ của Diệp Tang hoàn toàn vùi vào trong bánh kem, còn không ý thức được có gì không thích hợp, chờ cái đầu rũ rượi của bé giật giật, cuối cùng ngẩng đầu lên thì phát hiện có một đám người đang đứng ở trong phòng khách.

Một đám đều nhìn chằm chằm mình.

Tiểu gia hỏa hơi dẩu miệng, không chút nào biết thẹn thùng là cái gì: "......"

Làm gì vậy.

Hoắc Nghiêu nhìn bơ trên mặt bé, khóe miệng giật giật.

Được rồi.

Anh khỏi cần buồn gì hết.

Bây giờ anh không cười cũng đã là quật cường cuối cùng của người cha già này.

"......" Thẩm Sơ Trần hơi đỡ trán.

Không cứu.

Nhóc con này cũng rất biết phá hư bầu không khí.

"......"

Thân là vai ác, kỹ thuật mặt biến sắc là quan trọng nhất.

Hai người cha tay mới vì tôn nghiêm cuối cùng của con gái nên căng mặt không dám cười.

Nhưng đối với Mộ Sâm mà nói thì phá lệ làm càn, anh không chỉ cười ra tiếng, còn tàn nhẫn giễu cợt, "Cháu ngốc như vậy, cha cháu có biết không?"

Hoắc Nghiêu, Thẩm Sơ Trần: "......" dường như có ý tứ.

Thẩm Sơ Trần cười lạnh một tiếng, kéo một cái ghế dựa bắt chéo chân ngồi xuống, "Nhớ kỹ lời cậu nói hôm nay."

Anh cong khóe môi, giọng điệu đầy ẩn ý.

"Hôm nay đầu cậu úng nước, sẽ là nước mắt của cậu sau này."

~~~~~~~~~~~~~~~~~
#KlaraHa1314

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net